Chương 81: (Vô Đề)

Dã khoáng thiên đê thụ

Giang thanh nguyệt cận nhân

Trích bài thơ Túc kiến Đức giang của Mạnh Hạo Nhiên

Dịch thơ của Huyền Lâm:

Đồng hoang cây chạm trời gần

Sông xanh ánh nguyệt như kề cận bên.

"Ba, K3 phát đồ này." – Lưu Nghiễn nói – "Ba chọn một bộ đi, dáng người của ba với Mông Phong cũng xêm xêm mà."

Mông Kiến Quốc đón lấy bọc đồ Lưu Nghiễn đưa tới, mở ra liếc nhìn một cái, là hai chiếc áo len cổ V mỏng, cùng một màu, kiểu dáng cũng giống in hệt. Thời tiết bây giờ đã lạnh hơn trước rất nhiều, vừa vào Thu đã phải mặc áo len rồi.

Mông Kiến Quốc bảo: "Cũng tạm, còn con thì sao?"

Lưu Nghiễn đáp: "Con không được phát, nhưng có mua một cái. Đêm Trung Thu ba có kế hoạch gì không? Thầy huấn luyện bảo ăn cơm xong sẽ ghé thăm ba một chút."

Mông Kiến Quốc lại hỏi: "Bọn Quyết Minh đi đâu rồi?"

Lưu Nghiễn bĩu môi rằng: "Đang ở trên sườn núi phía sau, chờ lát nữa sẽ về ăn cơm."

Lễ Trung Thu năm 2014,

Chúng tôi xây dựng nhà mới ở ngoại ô thành phố Thanh Hà – là chỗ mà Mông Kiến Quốc đã nhắm đến khi vừa xuất ngũ lúc trước. Nơi đây là một thôn làng nhỏ, phía Bắc dựa vào sườn núi, phía Nam đối mặt với một dòng suối, nước cạn đến mức có thể thấy rõ từng ngọn cỏ lau mọc lên từ đáy nước, buổi chạng vạng thì mặt suối lấp lánh phản chiếu ánh Trời vàng cam.

Nếu đi xe đạp từ nơi này, chỉ tốn mười lăm phút là đến trường học của Quân khu Hoa Nam. Hàng ngày thức dậy thật sớm, tôi và Mông Phong mỗi người một chiếc xe, đạp leng keng vào thành phố. Nói là thành phố, thực ra cũng chỉ là một khu dân cư chưa đến mười vạn nhân khẩu.

Tôi làm thầy giáo, mỗi ngày Mông Phong lên thị trấn hối thúc người ta cấp phép cho công việc của mình, Trương Dân vẫn mở phòng khám Trung y như trước, Quyết Minh đã tìm được việc mới – nhặt đồng nát. Ngày ngày lái chiếc xe ba bánh, ra ngoài lụm ve chai khắp mọi nơi, xách theo một hộp lớn đựng vật liệu thủ công, sau khi sửa sang lại thì đem về nhà, Trương Dân giúp nhóc chùi rửa sạch sẽ, rồi mới đưa đến cô nhi viện cho mấy đứa trẻ làm đồ thủ công chơi.

Mọi người đều có việc để làm, riêng hai cha con nhà binh Mông Kiến Quốc và Mông Phong mỗi ngày ăn nhờ ở đậu chờ Lưu Nghiễn tôi nuôi, tâm lý Mông Phong đã sắp vặn vẹo tới nơi rồi.

"Lưu Nghiễn!" – Mông Phong tức tối hét – "Tâm lý của anh rất bình thường! Em thôi cái trò xỉ vả anh trong nhật ký đi!"

Lưu Nghiễn: "Hôm qua lúc ngủ anh còn nói mớ là muốn ôm bom đi trả thù xã hội nhá!"

Đêm Trung Thu, hai cha con Mông Kiến Quốc và Mông Phong ăn bận giống hệt nhau, đều mặc áo lông mỏng màu xanh quân đội ngoài áo sơ mi. Năm người quây quần cười nói vui đùa, Mông Kiến Quốc nhân dịp đặc biệt khui một chai rượu, mọi người cùng nhau nâng ly, ăn uống.

Bốn người trẻ tuổi ăn xong thì tản bộ lên núi ngắm trăng, để Mông Kiến Quốc ở lại coi nhà. Ông ngồi trong sân, phía ngoài đường vọng lại tiếng chuông xe đạp, Mông Kiến Quốc hô lên: "Phi Hổ!"

"Chúc thầy Trung Thu vui vẻ!" – Trịnh Phi Hổ mang theo hộp bánh Trung Thu đến, Mông Kiến Quốc vào nhà nấu nước pha trà, hai người cùng ngồi trong sân, ngắm vầng trăng tròn lơ lửng ở phương Đông, tia sáng êm dịu soi rọi khắp đất trời.

Tại sườn núi, Quyết Minh cảm thán: "Điều kiện sống ở đây tốt thiệt."

Mông Phong nói: "Nhóc chưa biết đấy thôi, chú chỉ xin tát nước bùn để đắp trang trại nuôi trồng, mà kéo dài cả ba tháng chưa xong…"

Trương Dân vừa nghe, thỉnh thoảng còn gật gù cảm thông, Lưu Nghiễn và Quyết Minh đi phía trước. Lưu Nghiễn đeo một chiếc giỏ quân dụng chéo vai, Quyết Minh chỉ cần nhác thấy chai lọ linh tinh hoặc phế phẩm có thể tái chế là gom tất, nhét vào giỏ của Lưu Nghiễn.

"Chúng ta là anh hùng giải cứu thế giới cơ mà… Ê cưng có biết làm xi măng hông?" – Mông Phong chợt nhớ ra điều gì, bèn hỏi.

"Không biếtttttt!" – Lưu Nghiễn và Quyết Minh chán ngán đồng thanh đáp – "Làm ơn đi, chuyên ngành của bọn tôi không phải là vật liệu xây dựng đâu."

Trương Dân không nhịn được mà phì cười, hỏi: "Còn sếp thì sao? Nhờ anh ấy nghĩ cách giùm được không."

"Anh ta á?" – Mông Phong tức khắc nhảy dựng như con gấu chó xù lông, gầm rít lên – "Anh ta bận yêu đương nhăng nhít rồi!"

Quyết Minh đi đằng trước Lưu Nghiễn, hỏi cậu: "Vậy là tiền lương còm cõi của anh nuôi ông Mông và chú Mông luôn hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!