Chương 47: (Vô Đề)

#46. Huyết thống…

Mọi người rốt cuộc chờ được cứu viện đến.

Trương Dân ôm siết Quyết Minh thật lâu không rời, sức lực cả người anh như bị rút cạn.

"Anh là Trương Dân phải không?" – Mông Kiến Quốc ra tiếng hỏi.

Trương Dân mệt mỏi gật đầu: "Tướng quân Mông, cảm ơn ngài đã bảo vệ thằng bé."

Mông Kiến Quốc chỉ nói: "Chính cậu bé đã bảo vệ chúng tôi mà, con trai anh điềm tĩnh lắm đấy, là một đứa trẻ rất có triển vọng." – Dứt lời thì thờ ơ thẩy cho Mông Phong một cái liếc mắt.

Cha con lâu ngày gặp nhau mà đến tận giờ vẫn chưa trò chuyện được nửa câu, Mông Phong chỉ lo thủ thỉ hỏi han: "Lưu Nghiễn, em đỡ hơn chút nào chưa? Sao Hồ Giác lại cho em vắc xin phòng bệnh?"

Nhất thời Lưu Nghiễn thấy xấu hổ kinh khủng, cậu thấp giọng nói: "Đứng lên đi, tiếp tục làm nhiệm vụ."

Mông Phong đỏ hồng cả hai mắt: "Không."

Lưu Nghiễn khẽ gắt: " "Không" cái gì, mau đứng lên, đừng để ba anh phát giận."

Lại kiệt lúc này mới mở miệng: "Được rồi được rồi, mấy cặp sinh ly tử biệt đừng xoắn xuýt mãi thế, mọi người kiểm tra lại một lượt xem, có trục trặc gì không… sư nương?"

Lý Dao Mẫn cất tiếng: "Lại Kiệt, Mông Phong, tiếp tục thi hành nhiệm vụ của các cậu đi, đừng bận tâm tới bọn tôi."

Mông Kiến Quốc nói: "Không được, ở lại chỗ này rất nguy hiểm, chúng ta phải đi theo đội lính đặc chủng thôi, mọi người hãy dìu nhau đứng dậy khởi động gân cốt một chút. Trung úy Lại Kiệt, báo cáo sơ lược tiến trình nhiệm vụ của các cậu đi."

Lại Kiệt sắp xếp lại mọi sự việc, rồi hướng về phía Mông Kiến Quốc giải thích cặn kẽ tiến trình nhiệm vụ.

Khi Lưu Nghiễn và Tạ Phong Hoa gặp nguy cùng nhau trốn vào đường ống thông hơi, mọi người tức tốc quay về viện trợ, đúng lúc bắt gặp con bạch tuộc khổng lồ kia đang ra sức chen vào lổ thông hơi. Cả bọn phải vắt hết sức lực mới bắn nát vụn mớ xúc tua của nó, giết chết triệt để.

Lý Nham đã bị thương nhẹ. Mớ đầu người khảm trên giác hút của bạch tuộc bị nối liền một mối với trung khu thần kinh trên xúc tua, khi chúng há mồm cắn người sẽ phát tán lượng virus lớn.

Họ không dám dừng chân lâu ở tầng Mười một, sau khi xác định rõ phương hướng liền men theo một lối khác tiến vào tầng Mười. Cuối cùng đến được căn tin của khu K3, tìm thấy Lưu Nghiễn.

Tạm thời ở tầng Mười khá an toàn, lũ bạch tuộc đại dương đều hùa nhau tụ về tầng Mười chín trên cao. Mông Kiến Quốc nghe xong báo cáo liền rằng:

"Tôi đề nghị chúng ta nên tranh thủ thời gian, vì chưa biết tầng Mười chín có phát sinh biến cố gì không."

Lại Kiệt hiểu rõ điều đó, liền gật đầu tán đồng, phân công đội viên cũng khác với lần trước.

"Lý Nham trông nom Phong Hoa và bảo vệ người dân đi cùng chúng ta." – Lại Kiệt chia việc – "Tôi và Tướng quân Mông mở đường, những người còn lại đi ở giữa."

Tạ Phong Hoa nhẹ nói: "Em không gấp đâu, anh cứ làm việc của mình thôi."

Lý Nham nắm tay cô, nhỏ giọng bảo: "Anh đã giải ngũ rồi, Phong Hoa, ban nãy đã dùng nốt lần công dụng cuối cùng của vắc xin."

Lại Kiệt cắt ngang: "Nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành đâu, đừng lơ là, chấn chỉnh tinh thần lên."

"Tại sao?" – Lưu Nghiễn thì thầm hỏi – "Lý Nham giải ngũ rồi à?"

Mông Phong cõng Lưu Nghiễn đi ở giữa đội, xách theo cả thùng thiết bị của cậu, hắn cũng khe khẽ nói: "Hun một cái…"

Lưu Nghiễn ghé sát vào người Mông Phong, hắn nghiêng đầu, hai đôi môi chạm phớt vào nhau.

Mông Kiến Quốc đi phía trước bỗng trầm giọng rằng: "Quốc gia có quy định, những thành viên ngoài biên chế mà bộ đội K thu nhận, sau khi vắc xin hết ba lần công dụng có thể xuất ngũ, quay về vùng biển Quốc tế. Nhưng lính chính quy và lính K3 đã giải ngũ không được hưởng chính sách này."

Lưu Nghiễn đã hiểu, Lý Nham và Văn Thư Ca sau khi vắc xin hết hiệu lực đều được lui về hậu phương, riêng Mông Phong thì không.

"Đến khi vắc xin của em hết công dụng rồi" – Mông Phong nhẹ nhàng bảo – "Thì nhất định phải quay về, có biết không."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!