Chương 20: (Vô Đề)

#19. Định cư…

Trương Dân lấy kim tiêm ra, hơ nó qua đèn cồn để sát trùng, rồi chích vào bả vai một đàn em.

"Cảm ơn anh Dân." – Người nọ tên Vương Thuật, đi theo Trương Dân huấn luyện mấy bữa nay, sau vài buổi vác súng tập bắn thì bả vai tê buốt không nhấc nổi, Trương Dân đành phải tới kiểm tra cho cậu ta.

Thân là đội trưởng, còn phải đi chăm lo sức khỏe cho đội viên, tính cách Trương Dân vốn hòa nhã nên mấy cậu đàn em đều rất mến anh, nếu so với Mông Phong mặt mày hằm hằm suốt ngày, thì nhiều người thích đi làm thân với anh đội trưởng kiêm tay súng cừ khôi Trương Dân hơn.

Vương Thuật đương nằm sấp trên giường, Trương Dân cầm ống tiêm chích vào.

"Khách sáo làm gì." – Trương Dân bắt chuyện – "Có quen bạn gái chưa?"

Vương Thuật năm nay mới hai mươi, khuôn mặt còn chưa hết vẻ non nớt mà đã hùa theo đám du hồn các đãng càn quấy phá phách, cậu ta thuận miệng cười bảo: "Anh Dân đừng có chọc em, lúc này còn quen bạn gái gì chớ?"

Trương Dân liền cười: "Tạ Phong Hoa cũng xinh lắm, nghe đồn trong anh em tụi mình, có mấy chàng thích cô nàng ấy đấy?"

Vương Thuật mặt đỏ lừ, hé lời: "Nhóc a Văn thích Tạ Phong Hoa đó, a Văn bô trai nhất làng rồi, bọn em làm gì có cửa."

Trương Dân tò mò: "A Văn? Văn Thư Ca hả?"

Vương Thuật gật đầu: "Thằng đấy có nhiều gái theo lắm nhé, mà cái bản mặt cứ đơ ra."

Trương Dân lại hỏi: "Còn anh Sâm? Cũng không bồ bịch gì à?"

"Có chứ." – Vương Thuật rỉ tai – "Vợ của anh Sâm họ Kiều, hồi trước tụi em gọi chị ấy là tiểu Kiều, vì chị không cho gọi là chị Đại, bảo là quá xa lạ."

Trương Dân thản nhiên tiếp: "Tiểu Kiều à, về sau thì sao?"

Vương Thuật nói: "Vì người quá đông, xe lại thiếu chỗ, không thể mang phụ nữ theo cùng, chị tiểu Kiều làm gương dẫn đầu bước xuống xe. Mấy cô nhóm tiểu Quỳ lén núp trong tấm bạt đằng trước nên mới trốn theo được… Ối! Anh Dân nhẹ tay chút! Đau!!"

Trương Dân ngừng tay, trầm giọng: "Đúng là …. Đúng là cái loại…"

Trương Dân thở hắt ra, lần lượt gom kim tiêm cất vào, đoạn dặn dò: "Ngủ một giấc cho ngon vào, tháng sau có nhiệm vụ rồi, đừng có hở ra là nghĩ tới đàn bà mà "bắn súng", anh nghi chú mày "quay tay" quá độ nên tay phải mới tê liệt luôn đấy."

Vương Thuật phá lên cười ha hả, Trương Dân thu dọn đồ đạc rồi đi khỏi.

Gần cuối tháng mười, nhiệt độ không khí chớp mắt lại giảm xuống, gió mùa Tây Bắc quét mạnh, điện lực dồi dào là việc tốt, nhưng cho dù có điện chăng nữa thì nhóm người tị nạn chỗ này cũng chả dùng vào việc gì.

Phần lớn công dụng của điện năng chỉ là cung cấp chiếu sáng, còn lại đều nạp bình ắc quy, TV thì không cách nào thu sóng được, Lưu Nghiễn tìm dây mắc ăng ten, lần lượt điều chỉnh hết lần này tới lần khác, mà tất cả mọi kênh đều mờ căm.

Không riêng gì TV, ngay cả đài radio cũng đứt sóng hoàn toàn, không có lấy một tần số nào truyền ra chút thanh âm.

Nhiệm vụ mỗi ngày của Quyết Minh là ngồi quay kim dò sóng của radio, ngó hệt như người bị tự kỷ vậy, hết xoay kim tít sang trái rồi lại vặn ngược sang phải. Nếu Trương Dân không tìm nhóc trò chuyện, Quyết Minh thật sự có thể ngồi vọc radio như thế nguyên cả ngày.

Có câu đúng người đúng việc, Lưu Nghiễn không thể không phục, người từng học quản trị quả đúng là chuyên nghiệp. Hồ Giác hầu như phát huy hết khả năng của từng người, mục sư và Tạ Phong Hoa đi dạy học, phụ nữ may vá giặt giũ, dọn dẹp phòng ở. Buổi sáng thì huấn luyện bắn súng và rèn luyện thể lực, buổi chiều tập bóng rổ, đến chạng vạng có thể hoạt động tự do, thỉnh thoảng còn lập ra các buổi diễn thuyết cho Lâm Mộc Sâm, cách tầm ba đến năm ngày, trước buổi cơm chiều lại để Lâm Mộc Sâm đứng ra diễn thuyết một lần.

Bày tỏ cảm xúc, trau dồi tình cảm, rồi giảng giải vài ba thứ gì đó, cứ lặp đi lặp lại hòng khích lệ những thành viên trong đội tị nạn của gã.

Tuần đầu trong tháng mười một, lần hành động chính thức đầu tiên được phát động. Vì để nghiệm thu thành quả, Mông Phong và Trương Dân mỗi người mang theo một đội, mỗi đội gồm mười tám gã đàn ông, đi tới thôn nhỏ cách đây hai mươi dặm tìm kiếm vật tư.

Hồ Giác cũng theo xe xuất phát, Lâm Mộc Sâm mưu đồ để anh ta tới hỗ trợ kiêm giám sát mọi việc.

Hồ Giác vừa lên xe liền được mục kiến tận mắt bản lĩnh của Lưu Nghiễn. Lưu Nghiễn chế lại tất cả những thứ có thể chế, cậu dùng bốn chiếc xe tải cỡ nhỏ và chiếc máy xúc gắn ở đầu, cùng với nửa thùng container tạo thành xe bọc thép chuyên dụng vận binh tiên phong, chở cả bọn nghênh ngang nghiền bẹp lối vào ở phía Tây Bắc thôn, rầm rầm ủi sập từng đống.

"Go go go!!" – Mông Phong hăng hái dẫn đầu nhảy xuống, trợ thủ của hắn bữa nay là chàng cảnh sát Đặng Trường Hà.

"Muốn cược nữa không?" – Trương Dân hồ hởi hỏi, trợ thủ của anh chính là tay đàn em giang hồ từng tuyên bố muốn giết Lưu Nghiễn – Văn Thư Ca.

"Cược chớ!" – Mông Phong sảng khoái – "Một gói thuốc lá! Xem bên nào giết được nhiều hơn! Kết thúc rồi đếm!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!