Chương 2: (Vô Đề)

#2. Gặp lại…

Mông Phong vội hỏi: "Em tính đi đâu?"

Lưu Nghiễn đáp: "Đến bệnh viện!"

Mông Phong gắt lên: "Không được! Bọn zombie chui ra từ bệnh viện cả đấy!!"

Chiếc Jeep bất chợt cua gấp, ma sát với mặt đường kéo dài một tiếng két chói tai giữa đêm.

Lưu Nghiễn quát: "Mẹ em vẫn còn ở bệnh viện!!" 

Mông Phong hét lớn về phía cậu: "Nguy hiểm lắm! Em sẽ chết mất!!!" 

– Rồi nhào lên muốn kìm lại Lưu Nghiễn, đồng thời lúc này cậu cũng đá bật một cú vào người hắn, xe Jeep thình lình va thẳng vào hàng ghế ven đường, ầm một tiếng rồi tắt hẳn.

"Xe để lại cho anh." – Lưu Nghiễn lạnh lùng nói – " Chúc may mắn." – Ngay lập tức xoay người xuống xe, nhưng bị Mông Phong níu chặt tay lại.

Mông Phong hạ giọng: "Anh đi cùng em, thời điểm thế này đừng tùy hứng nữa, được không?"

Lưu Nghiễn thở dài, chuyển vô lăng, chạy vào đại lộ, trên đường đêm vắng bóng, Mông Phong cất tiếng: "Bệnh viện là khu vực rất nguy hiểm, tin tức hồi trưa có nói rằng người bị bệnh chó dại đều được đưa đến đó tập trung…"

"Đừng nói nữa!" – Lưu Nghiễn khổ sở hét lớn, nện mạnh một đấm xuống còi xe phát tiết.

Mông Phong liền im lặng, Lưu Nghiễn duy trì tay lái, thở dốc liên hồi.

"Ba của anh đâu?" – Lưu Nghiễn hỏi.

"Vẫn còn trong quân doanh." – Mông Phong tiếp – "Nhưng tìm không thấy người đâu."

Ba của Mông Phong là sĩ quan quân đội, từ lúc hắn còn rất nhỏ thì mẹ hắn đã bỏ nhà rời đi, vậy nên, tuổi thơ của Mông Phong thiếu sự chăm sóc của người cha, càng không có những yêu thương của người mẹ.

Ba mẹ không quản đến hắn, chỉ có một mình bà nội nuôi nấng hắn lớn khôn, bởi thiếu thốn sự dạy dỗ nghiêm khắc nên hắn chỉ biết chơi bời lêu lổng, mãi đến khi lên cấp ba xác định quan hệ với Lưu Nghiễn mới chịu nghiêm túc học hành, nhưng cũng đã quá trễ, thi rớt đại học, hắn đành phải nhập ngũ.

Làm ba cái kiểu gì như thế! Trong lòng Lưu Nghiễn vẫn luôn thầm bất mãn, ít nhiều cũng phải bỏ tiền ra kiếm một trường đại học để con mình lấy tấm bằng đàng hoàng, mà khi con xuất ngũ rồi cũng chẳng thèm đoái hoài đến cuộc sống của nó ra sao.

"Đây là gì?" – Mông Phong chợt phát hiện quyển sách trên xe, hướng lại gần đèn trần xe lật tới lật lui.

Lưu Nghiễn đáp: "Của thầy hướng dẫn cho em mượn, nghe đâu năm ngoái Bộ quốc phòng Mỹ đã tung lên mạng những phương pháp ứng cứu khi gặp zombie, rất nhiều người chỉ xem như một trò hài, nhưng sau đó quyển sách được xuất bản với số lượng lớn truyền bá khắp nơi.

Mông Phong tiếp: "Em nói xem, có phải họ đã sớm chuẩn bị cho chuyện này rồi? Em cũng đụng phải bọn zombie rồi đấy, biết chúng nó là thể loại gì không?"

Lưu Nghiễn: "Sao em biết được chứ!? Chúng ta nào phải anh hùng giải cứu thế giới, có thể sống sót là may phước lắm rồi."

Mông Phong vẫn lẩm bẩm: "Đã chết rồi mà vẫn có thể hoạt động được… là một loại bệnh dịch, không phải là ma quỷ gì hết, em là người tôn thờ chủ nghĩa vô thần cơ mà, Lưu Nghiễn."

Lưu Nghiễn đáp: "Em thì mong là có ma quỷ… Gì nữa đây, thật xúi quẩy!"

Chiếc Jeep từ từ hãm bánh, cuối đường là mấy chiếc xe cảnh sát dàn ngang, phải đi qua đó mới tới được bệnh viện.

Năm sáu tay cảnh sát dùng bộ đàm lớn tiếng trao đổi với nhau, Lưu Nghiễn vừa cho xe chạy tới thì một tay cảnh sát đã lao đến hô: "Chỗ này bị phong tỏa! Không được đi tiếp!!"

Tay cảnh sát đập mạnh lên kính xe, xa phía trước vang lên tiếng súng inh tai, Lưu Nghiễn nghe thấy mà rét lạnh cả người.

Mông Phong hạ cửa kính xe xuống, cảnh sát liền cúi người nói: "Quay lại! Tất cả đều quay lại đi!"

Lưu Nghiễn cương quyết nói: "Tôi nhất định phải vào đó!"

Tiếng súng máy đùng đoàng đinh tai nhức óc, tay cảnh sát vẫn một mực hét lớn: "Đã chết hết rồi! Người còn sống đều sơ tán hết, chỗ đó bây giờ là khu vực cách ly!!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!