Chương 4: (Vô Đề)

Bên sông Đa

-nuýp.

Khách sạn đoàn E đặt nằm trên đường Graben, trung tâm thành phố cổ, có lẽ vì biết Bạch Lãng lần đầu đến Vienna nên đã thu xếp như vậy.

Những con phố nhộn nhịp và những dãy hàng hiệu xa xỉ vốn không còn hấp dẫn với người đã quen với sự ồn ào, náo nhiệt của New York, nhưng giờ đây nó đã trở thành sự lựa chọn tốt nhất cho những người chẳng có gì cả.

Mùi cà phê và kem phủ còn vương vấn trong không khí, nắng chiều nhẹ nhàng li3m những viên gạch đá thường xanh thời Trung cổ.

Những tòa nhà theo phong cách Baroque trải dài dọc theo con phố cổ, trong vòng mười phút, ngoài cửa sổ có hai chiếc xe ngựa duyên dáng lướt qua, để lại một chuỗi chuông nhịp nhàng.

(*): Phong cách Baroque

Cộc, cộc, cộc......

Người lái xe ngả mũ xuống, mỉm cười với Bạch Lãng: Guten Tag! [Ngày mới tốt lành.]

Bạch Lãng sửng sốt.

Ánh mắt Kỳ Tư Niên dừng lên trên mặt cậu, nói:

"Anh ấy đang chào đàn cello của cậu. Ở Vienna, người ta luôn thiên vị những người yêu âm nhạc."

Khi nói chuyện, xe ngựa đi dọc con đường đã rời xa, Bạch Lãng buông túi lớn túi nhỏ trong tay xuống, vội vã vẫy tay về phía xa, cũng hô một câu: Guten Tag!

Quán cà phê ngoài trời ven đường vang lên những tiếng cười vui vẻ, có người cầm đàn ghita hát một bài.

Đó là một bản tình ca đầy cảm xúc.

Khóe mắt Bạch Lãng hiện rõ ý cười, cậu nhìn về phía Kỳ Tư Niên, thấy vẻ mặt anh lạnh nhạt, đột nhiên cảm thấy xấu hổ.

"Thủ trưởng, thật xin lỗi."

Cậu mím môi,

"Đều là lỗi của em, không chỉ để anh đợi ở bên ngoài sân bay lâu như vậy, giờ còn tốn thời gian để anh đi mua đồ cùng em."

Kỳ Tư Niên cúi đầu nhìn những túi mua hàng, áo ngủ quần ngủ, bàn chải đánh răng và đồ vệ sinh cá nhân, ngoại trừ những món này còn có một lọ Lao Ganma, nữ thần của du học sinh Trung Quốc.

Lao Ganma

Bạch Lãng nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn chiếc lọ thủy tinh màu đỏ, trước tiên nói:

"Em... về Trung Quốc được một tháng, mùi vị còn chưa điều chỉnh."

Kỳ Tư Niên khẽ mỉm cười:

"Có thể hiểu được, thật ra tôi cũng khá thích."

Bạch Lãng có chút không tin: Thật ạ?

Thật. Kỳ Tư Niên tự mình cũng cảm thấy không có sức thuyết phục, anh lắc đầu, cười nói:

"Bạch Lãng, sau này sẽ có một khoảng thời gian chúng ta cùng một tổ đàn dây, tôi đề nghị cậu nên coi tôi như một partner. Đừng dè dặt như vậy."

Bạch Lãng ngừng nói.

Cậu nghe thấy trong lòng lóe lên những tia lửa yếu ớt, rồi đột nhiên bùng lên và đốt cháy thành ngọn lửa kêu lách tách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!