Chương 33: (Vô Đề)

Tình yêu sâu sắc trong tâm hồn.

Lễ hội âm nhạc nước Venice hàng năm kéo dài nửa tháng, trong thời gian này, mỗi ngày có một số buổi biểu diễn trên khắp Venice, dù hoành tráng hay đơn giản. Phong cách không chỉ giới hạn ở âm nhạc cổ điển, mà còn có nhiều hình thức từ opera đến kịch sân khấu, từ thơ giao hưởng đến nhạc thính phòng.

Màn song tấu của Bạch Lãng và Kỳ Tư Niên đã được lên lịch cho buổi hòa nhạc theo chủ đề

"Tình yêu trong tâm hồn" tại nhà hát Phượng Hoàng vào đêm thứ ba, đây là cao trào đầu tiên của toàn bộ lễ hội âm nhạc.

Trước đó, Kỳ Tư Niên và Bạch Lãng đều đang luyện tập chuẩn bị ở đảo Lido, chưa từng đến đảo chính, chỉ nghe được tin tức Venice rất sôi động với lượng khách du lịch lớn do lễ hội âm nhạc.

Đảo Lido hiếm khi yên tĩnh, có nắng ngọt ngào và gió biển trong lành. Kỳ Tư Niên và Bạch Lãng sống trong một biệt thự trong khách sạn nghỉ dưỡng, bọn họ có một căn phòng đàn lớn, từ cửa sổ có thể nhìn thấy vịnh.

Lâm Xuất lên sân khấu muốn hơn họ hai ngày, nghe nói sự sắp xếp cuối cùng bài 《 Sonate ánh trăng 》 của y vẫn chưa được quyết định. Tuy vậy nhưng bản thân Lâm Xuất cũng không nóng vội, ngược lại còn bỏ đội mình, ngày nào cũng chạy đến phòng đàn của Kỳ Tư Niên và Bạch Lãng.

Bạch Lãng cuối cùng cũng nhớ để hỏi quan hệ của y và Kỳ Tư Niên, kết quả Kỳ Tư Niên nói, mẹ của Lâm Xuất và mẹ của anh là chị em.

Khi Lâm Xuất lên tám thì ba mẹ y ly hôn, sau đó mẹ y tái hôn rồi chuyển tới nước Anh, cùng lúc đó dẫn y sang Châu Âu để nhận đào tạo chuyên sâu về đàn piano.

"Cho nên, nói tóm lại, anh và thầy Lâm là anh em họ?" Bạch Lãng thật sự kinh ngạc,

"Sao từ trước đến nay em chưa từng nghe anh nói?"

Kỳ Tư Niên nghĩ rồi nói:

"Bởi vì cảm thấy không cần thiết nên không nói. Có lẽ Lâm Xuất cũng nghĩ như vậy."

Bạch Lãng gật đầu, ở trong lòng ngẫm lại, cậu chợt nhận ra tuy rằng hai người có phong cách khách nhau, nhưng thật ra vẫn có một vài điểm giống. Đặc biệt là đôi mắt và lông mi, đều sâu thăm thẳm và đẹp đẽ như nhau, ngay cả trên nền da trắng cũng rất xinh đẹp.

Một buổi chiều nào đó, Bạch Lãng đặt cây vĩ trong tay xuống, hỏi Lâm Xuất ngồi gần đó:

"Thầy Lâm, anh và thủ trưởng cùng nhau lớn lên sao?"

Lâm Xuất chắp tay sau đầu, suy nghĩ một chút nói:

"Xem như là vậy. Chỉ là khi tôi còn nhỏ rất ít khi được gặp anh ấy, thay vào đó, chúng tôi dần dần thân sau hơn khi cùng học nhạc. Hồi nhỏ tôi rất ghét anh ấy."

Bạch Lãng kinh ngạc nhìn y: Ghét? Vì sao ạ?

Lâm Xuất mỉm cười nói:

"Thủ trường nhà cậu từ nhỏ đã là con nhà người ta , người ở nước ngoài, nhưng tên luôn vang bên tai tôi muốn đóng thành kén luôn. Cậu cũng là người Trung Quốc, hẳn là cậu hiểu."

Bạch Lãng không biết nghĩ tới gì mà mỉm cười, cậu gật đầu.

Lâm Xuất bĩu môi, thở dài nói:

"Nhưng anh ấy thật sự may mắn, tù nhỏ đã rất may mắn rồi, cũng không biết đời trước tích đức gì. Cũng không phải là ai cũng có thể gặp được người bạn tâm giao, trở thành chàng thơ khi cạn kiệt nguồn cảm hứng."

Bạch Lãng ngẩn người, trong lòng dâng lên một cảm giác kì lạ, nhưng suy nghĩ lại lộn xộn, cậu lộ ra vẻ mặt khó hiểu: Anh nói ai vậy ạ?

Lâm Xuất đặt tay xuống, nhìn chằm chằm cậu, đột nhiên bật cười nói:

"Đương nhiên là nói cậu rồi."

Bạch Lãng không phân biệt được y đang nói thật hay đang nói giỡn. Cậu đứng dậy từ ghế, đặt nhạc phổ về chỗ cũ, vẫn nhìn Lâm Xuất, không nói gì.

Lâm Xuất cũng ngồi dậy, y nhìn vẻ mặt Bạch Lãng, cười càng vui vẻ:

"Hóa ra là cậu không biết"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!