Khu rừng vĩnh cửu.
Sau đó cậu mơ màng nghe thấy Kỳ Tư Niên nói chuyện với ai đó, bọn họ nói bằng tiếng Trung.
"...... Ừ, Bạch Lãng ngủ rồi."
Bạch Lãng còn tưởng rằng mình đang mơ, mãi đến khi có một giọng nói xa lạ tuyền tới. Đó là một giọng nam rất êm tai.
Y hỏi:
"Có phải do mệt quá không?"
Kỳ Tư Niên bật cười, thân thể anh hơi rung, trả lời y:
"Hôm nay chơi nhiều quá nên hơi mệt."
Đầu óc Bạch Lãng lập tức tỉnh táo, cậu cố gắng thắng sự buồn ngủ mở to mắt, nói:
"Thủ trưởng, em không có ngủ."
Kỳ Tư Niên đè bàn tay muốn xốc áo lên của cậu, nói:
"Em cứ nằm đi, không sao đâu."
Bạch Lãng nhìn về phía Kỳ Tư Niên, cậu nghe giọng điệu của Kỳ Tư Niên rất thoải mái, là sự thoải mái khi đốt mặt với người quen. Cậu Dạ một tiếng, ngồi dậy nhìn về phía người đang đứng trước mặt họ.
Người nọ đứng ở bên cửa sổ, ngược sáng nên gương mặt nhìn không rõ, chỉ có thể nhìn ra dáng người cao gầy, trong ánh mắt là ý cười thân thiện. Dù vậy, Bạch Lãng vừa nhìn đã biết người nọ là ai.
Nghệ sĩ piano nổi tiếng Trung Quốc, Lâm Xuất.
Hèn chi giọng điệu của Kỳ Tư Niên rất quen thuộc, Bạch Lãng từ lâu đã nghe nói Kỳ Tư Niên và Harvey Lin từ trước khi ra mắt đã có quan hệ tốt, những ca khúc họ cùng biểu diễn vẫn được coi là kinh điển.
Bạch Lãng lập tức đứng lên, áo khoác trên người vì vậy mà rơi xuống ghế. Cậu gọi: Thầy Lâm ạ.
"Ui, không cần phải khách sáo vậy đâu." Lâm Xuất vươn tay đè vai Bạch Lãng,
"Cứ gọi tên của tôi là được."
Bạch Lãng quay đầu nhìn Kỳ Tư Niên, thấy anh không nói gì thì gật đầu nói:
"Chào anh, tôi tên Bạch Lãng."
Lâm Xuất tựa lưng vào ghế nhìn cậu cười nói:
"Tôi biết cậu là Bạch Lãng, là học trò của Fride, đồng thời là cello trưởng mới nhậm chức của đoàn E. Không chỉ mấy cái đó, tôi còn biết cậu là bé fan của Kỳ Tư Niên. Bé fan kiểu vì yêu mà vượt qua Đại Tây Dương đó, có đúng hay không?"
Bạch Lãng hơi ngạc nhiên, không biết nên trả lời như thế nào, bối rối nhìn y.
Lâm Xuất. Kỳ Tư Niên không khách khí nói,
"Đừng có bắt nạt em ấy."
"Sao lại là bắt nạt? Em chỉ đang tâm sự thôi mà." Lâm Xuất nhìn về phía Kỳ Tư Niên, mỉm cười,
"Kỳ Tư Niên, anh nói vậy là em không vui đâu nhé."
Kỳ Tư Niên nói:
"Bây giờ không bắt nạt, sau này cũng đừng hòng bắt nạt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!