Chương 3: (Vô Đề)

Vienna giữa mùa hè.

Giữa hè. Áo, Vienna.

Tích.

Bạch Lãng ngồi xổm xuống, từ trong máy bán hàng tự động lấy ra một chai trà ô long.

Có một chút khí lạnh từ trong chai thoát ra, những giọt nước nhanh chóng ngưng tụ trên đó, chiếc điều hòa phía trên đầu thổi bay khiến người ta rùng mình vì lạnh.

"... Đêm qua, hai chiếc thuyền tị nạn chở tổng cộng 520 người đã đến đảo Lampedusa của Ý, 184 người trong số đó là những người tị nạn vị thành niên không có người lớn đi cùng..."

"Tổng cộng có khoảng 1,5 triệu người tị nạn đã tràn vào lục địa châu Âu trong năm nay. Châu Âu đang trải qua cuộc khủng hoảng tị nạn nghiêm trọng nhất kể từ Thế chiến thứ hai..."

Màn hình lớn trước mặt đang phát hình ảnh, âm lượng nhẹ đến mức hơi rè, hoàn toàn bị át đi bởi những thông báo sân bay thỉnh thoảng vang lên.

Nữ phát thanh viên nói bằng tiếng Đức, Bạch Lãng nghe không hiểu hết. Nhưng bức ảnh thời sự có sức ảnh hưởng lớn đến mức khiến cậu cau mày, không khỏi ôm hộp đàn bên cạnh.

Kẹt kẹt ——

Dây chuyền hành lý quay đi quay lại rồi cuối cùng cũng dừng lại.

Trên băng chuyền của chuyến bay số hiệu OS302, chiếc vali cuối cùng đã được lấy đi cách đây mười phút, dưới ánh đèn sáng rực không một bóng người, khiến Bạch Lãng đang ôm một cây đàn khổng lồ càng thêm cô đơn và đáng thương, giống một người vô gia cư không có chỗ để đi.

"A ——"

Bạch Lãng bắt đắt dĩ nhìn cửa hàng lý đóng kín, đưa tay vỗ vỗ trán thở dài, mặt mày nhăm nhúm.

Đúng là sợ cái gì thì tới cái đó.

Linh cảm không lành đã thành hiện thực, cậu ngẩng đầu uống hết trà ô long, ném chiếc chai vào thùng rác, cam chịu số phận rồi bước đến bàn thông tin.Chỉ hai tuần trước cậu mới nhận được lời đề nghị từ dàn nhạc giao hưởng Eisenstadt.

Khi đó cậu mới về Trung Quốc chưa đầy một tháng, trong tay đã nhận được lời mời đến từ Boston BSO và New York Philharmonic[*], khiến nhiều bạn cùng lớp ghen tị. Dù vậy, khi nhìn thấy tấm vé dát vàng của đoàn E, cậu đã nhảy dựng lên, hét lên đầy phấn khích và ngay lập tức quyết định đặt vé máy bay đi Vienna.

Gia đình cậu không hiểu sự lựa chọn của cậu nhưng vẫn tôn trọng nó. Mẹ cậu phàn nàn một chút nhưng cũng không nói nhiều, chỉ nhét thêm hai chai nước sốt bò vào hành lý của cậu.

Và giờ đây, hai chai sốt bò mẹ nhét vào đó cùng với hai vali khổng lồ nhét đầy quần áo, dây đàn dự phòng và rất nhiều đ ĩa không còn xuất bản nữa đã thất lạc ở một góc không biết nào đó trên trái đất.

Nhân viên lắc đầu, nở nụ cười xin lỗi đầy công thức: "Sorry, sir."

Bạch Lãng sắp khóc không ra nước mắt, ôm hộp đàn trong tay, hoàn toàn không nói nên lời.

Thành phố âm nhạc được chờ đợi từ lâu này đã dội một gáo nước lạnh vào ngọn lửa nhiệt huyết nhỏ bé đến từ phương xa.Cuối cùng, sau khi nhận được lời đảm bảo "Chúng tôi nhất định sẽ tìm nó, đến khi tìm được sẽ chuyển đến tận nhà bạn", Bạch Lãng mới miễn cưỡng ký tên tiếng Anh của mình vào văn kiện.

Cậu nhớ thương chai nước sốt thịt bò và Rachmaninoff [**] ở trong vali, thở dài, cẩn thận đeo chiếc đàn cello, thầm nghĩ: Người anh em, may là tôi giúp cậu mua một tấm vé máy bay, nếu không thì bây giờ chắc cậu còn đang nằm đâu đó ở xích đạo dãi nắng dầm mưa.

Dù Orpheus[1] đã mất cơ thể và chỉ còn lại cái đầu nhưng ông vẫn chơi đàn dây. Về phần cậu, cậu chỉ không có nước sốt thịt bò, đàn và người vẫn còn ở đây, vậy thì có gì to tát.

Bạch Lãng, giác ngộ của cậu chưa có đủ rồi.

Đầu óc cậu hỗn loạn, vừa bước ra khỏi lối ra, một một cơn gió nóng đột nhiên thổi vào mặt cậu, bao lấy một giai điệu dịu dàng, nhẹ nhàng chạm vào mặt cậu.

Bốn hợp âm dài của gió mộc là dây dẫn, kèn trầm dài và ngân vang, như phát ra từ rừng núi Anpơ.

—— Là phần mở đầu cho《 Giấc Mộng Đêm Hè 》 của Mendelssohn.

Cậu ngơ ngác lắng nghe, lúc này mới cảm thấy tay chân vốn bị gió điều hòa thổi đến lạnh cóng dần dần ấm lên.

Ngọn lửa nhỏ trong lòng bỗng chốc "tách" một tiếng, vài tia lửa bùng lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!