Thuốc giảm đau
Vốn dĩ bọn họ ra ngoài để ăn tối, những gặp phải chuyện này, tâm tình đi ăn gì đó cũng biến sạch mất.
Sau khi quay về phòng, Bạch Lãng ngồi ở trên sô pha nhìn chằm chằm điện thoại không nói lời nào.
Kỳ Tư Niên gọi pizza, đến quầy lễ tân lấy đồ ăn mang về rồi quay lại nói với Bạch Lãng, quầy lễ tân cho biết người gây náo loạn vừa này đã được giao cho cảnh sát.
Bạch Lãng sửng sốt một chút, hỏi:
"Bọn họ là dân tị nạn ạ?"
Kỳ Tư Niên trả lời:
"Còn chưa rõ ràng. Nhưng theo lời anh ta nói thì có lẽ là vậy."
Bạch Lãng im lặng, nghĩ đến những người vô gia cư, cậu cảm thấy đáng thương, nhưng khi nhớ đến cảnh ban nãy thì lại tức giận.
Cậu kéo tay Kỳ Tư Niên lại, nhìn vết xước đã đóng vảy, bực bội nói:
"Dù thế nào thì anh cũng là nhạc công, sao anh có thể dùng tay đỡ chứ?"
Kỳ Tư Niên nói:
"Đều là lỗi của tôi, tôi xin lỗi nhé."
Bạch Lãng lập tức ngẩng đầu nhìn anh:
"Thủ trưởng, ý em không phải như vậy."
Kỳ Tư Niên không nói gì, chỉ là mỉm cười. Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ vang lên tiếng thở của hai người họ, Bạch Lãng cảm thấy có hơi khó chút, cậu hít mũi, nói:
"Dù sao sau này anh không được như vậy nữa, chẳng lẽ anh không biết tay mình quý báu như thế nào sao?"
Kỳ Tư Niên thay đổi tư thế, nhìn Bạch Lãng cười:
"Quý báu như thế nào?"
"Phải mất một trăm năm mới có được một đôi tay như thế này đó!" Bạch Lãng tức giận bất bình mà hừ một tiếng, bổ sung nói,
"Thế kỷ trước là Heifetz, thế kỷ trước nữa là là Paganini."
Kỳ Tư Niên nghe xong, mỉm cười hỏi cậu:
"Tôi lợi hại như thế sao?"
Bạch Lãng mím môi, cúi đầu nhẹ giọng nói:
"Dù sao ở trong lòng em anh lợi hại như thế đấy"
Kỳ Tư Niên chỉ Ừ một tiếng đơn giản, đặt đồ ăn trong tay lên cái bàn nhỏ duy nhất trong phòng, nói:
"Cảm ơn lời khen của em. Bàn tay quý báu của tôi có thể giúp em ăn thêm chút pizza không?"
Bạch Lãng để điện thoại trong tay xuống, nhìn một lát mới đứng lên nói: Em ăn.Sau khi lấp đầy cái bụng trống rỗng, Bạch Lãng đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra.
Bên ngoài trời đã tối, mặc dù đèn đường đã bật sáng nhưng chúng chỉ có thể chiếu sáng rõ ràng con đường. Biển Adriatic cách đó không xa, tiếng sóng xào xạc từ trong hư không truyền đến, hòa lẫn với tiếng nước tắm của Kỳ Tư Niên trong nhà.
Bạch Lãng không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi, cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong phòng tắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!