Kỳ nghỉ nhàn nhã
Trong vài ngày tiếp theo, Bạch Lãng đều ở lại Hallstatt, đôi khi thong thả đi dạo dọc bờ hồ để cho thiên nga ăn, đôi khi đến ngồi trong quán bar của Carl. Cậu thậm chí còn quen với việc đặt điện thoại di động xuống, nghe nhạc và đọc sách trên ban công, sau đó ăn cơm với Kỳ Tư Niên.
So với trước đây, cậu sống một cuộc sống nhàn nhã mà trước đây cậu chưa từng có.
Phần lớn thời gian, cậu thích ở trong phòng kính ngoài sân, nơi được Carl biến thành phòng hoa, nơi đây tràn ngập hoa cẩm tú cầu nở rộ, từ bên trong nhìn ra, một bên là hoa hồng phủ kín hàng rào, một bên là hồ nước trong xanh và rặng núi hùng vĩ.
Bạch Lãng và Kỳ Tư Niên luyện đàn ở đây.
Đúng như Kỳ Tư Niên tự nói, anh không thích ra ngoài, cho dù có ra ngoài cũng chủ yếu là mua nguyên liệu hoặc cùng Bạch Lãng đi dạo. Carl là bạn của Kỳ Tư Niên, mấy ngày ở đây Kỳ Tư Niên cũng không đến gặp hắn nhiều như Bạch Lãng.
Bạch Lãng rất thích Carl.
Sau khi thân nhau, Bạch Lãng nhận ra tích cách hắn ôn hòa, thích những nơi an tĩnh, là người rất dễ hòa đồng. Hắn sống một mình trong một căn nhà cách chỗ Kỳ Tư Niên không xa, chăm sóc một khu vườn nhỏ đầy hoa, nuôi vào con mèo Anh lông ngắn lười biếng và sống một cuộc sống lý tưởng của người Châu Âu.
Hắn dạy Bạch Lãng câu cá và trồng hoa, còn tự tay hái trái cây cho Bạch Lãng.
Bạch Lãng thật sự cảm thấy cuộc sống như vậy rất đáng ngưỡng mộ, cậu nghĩ như vậy nên cũng nói như vậy.
Thật sao?
Carl bật cười. Lúc này hắn đang tưới nước trong vườn hoa của mình, quay đầu nhìn về phía Bạch Lãng, hỏi,
"Cậu không thấy chán sao?"
Bạch Lãng hơi sửng sốt, khó hiểu hỏi:
"Carl tiên sinh, anh cảm thấy chỗ này rất chán sao?"
Carl đặt vòi nước dưới chân, từ bên ngoài bước vào, nói:
"Chỗ này cách trung tâm thành phố rất xa, muốn xem phim thì phải lái xe đến Salzburg, chứ đừng nói đến cuộc sống về đêm mà giới trẻ yêu thích. Chàng trai trẻ như cậu có lẽ sẽ rất nhàm chán. Bạch, bình thường cậu có sở thích nào không? ——ý tôi là, ngoài âm nhạc ra."
Lại là vấn đề này. Bạch Lãng nghĩ nghĩ, vẫn là thành thật trả lời:
"Không có. Ở nhà chơi game thì có tính không?"
Carl hình như không ngờ đến đáp án này, hắn cao giọng cười lớn, không nhịn được giơ tay xoa đầu Bạch Lãng, vẻ mặt hắn cũng dịu dàng hơn nhiều.
"Tôi thật sự rất thích những nhà âm nhạc vui vẻ và giản dị, đặc biệt là những người như Bạch." Hắn vừa nói vừa nhìn Kỳ Tư Niên ở bên cạnh không nói gì, nói,
"Sean, chẳng trách khi tôi gặp lại cậu, thấy tâm trạng cậu tốt hơn."
Bạch Lãng bị hắn nói có chút xấu hỏi, nhỏ giọng nói:
"Những chuyện khác tôi thật sự không giỏi lắm."
Kỳ Tư Niên cười, đặt cuốn sách trong tay xuống, nhìn Bạch Lãng, nhẹ giọng nói:
"Đừng để ý đến cậu ta, em cứ làm những gì em thích là được."
Buổi tối hôm đó khi về nhà, Bạch Lãng nằm trên sô pha hỏi Kỳ Tư Niên:
"Thủ trưởng, anh và Carl quen nhau bao nhiêu năm rồi ạ?"
Kỳ Tư Niên cũng không rõ lắm, nói:
"Chắc cũng gần mười năm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!