Biến tấu
Khi trở lại thị trấn nhỏ Hallstatt, Bạch Lãng đã kiệt sức. Cậu ngồi phịch xuống sofa, không muốn làm gì cả, cậu nhìn Kỳ Tư Niên trở về phòng tắm rửa, sau khi ra ngoài, anh vẫn còn sức lấy một cái đ ĩa bỏ vào dàn âm thanh, sau đó anh đi về phía phòng bếp, hình như anh đang định chuẩn bị bữa tối.
Bạch Lãng thay đổi tư thế thoải mái, nằm trên sô pha nhìn anh.
Kỳ Tư Niên nhận ra ánh mắt Bạch Lãng, anh đóng vòi nước, đặt tay lên thành, cười nhìn cậu: Sao thế?
Bạch Lãng dùng ánh mắt miêu tả khuôn mặt hoàn mỹ của Kỳ Tư Niên, cũng bật cười, cố ý nói:
"Thủ trưởng, anh còn nhớ câu tiếng Trung đầu tiên em dạy cho anh không?"
Tất nhiên là cậu đang nói tới cậu
"Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp". Thật ra Bạch Lãng biết, tiếng Trung của Kỳ Tư Niên rất chuẩn, không cần phải cố gắng học làm gì cả, nhưng Bạch Lãng vẫn không nhịn được muốn trêu chọc anh.
Kỳ Tư Niên mỉm cười với cậu, thong thả ung dung mở tủ lạnh, lấy ra một quả chanh, bỏ qua chủ đề này.
Anh nói:
"Nếu em đã nghỉ ngơi thoải mái rồi, thì đi xem thử cách sắp xếp tiết mục song tấu của chúng ta được không? Nếu tính đến phong cách âm nhạc tổng thể của Venice, cấu trúc phân đoạn có thể cần một số thay đổi."
Bạch Lãng nghĩ nghĩ, hỏi: Ví dụ như gì ạ?
Kỳ Tư Niên nghiêm túc suy nghĩ một lát, anh trả lời:
"Bpm phải tăng trên 80, phần bass phải mang nhiều biến tấu và xung đột hơn. Tôi muốn một phiên bản mạnh mẽ và cuồng nhiệt hơn, em nghĩ sao?"
Bạch Lãng cười, nói: Vậy rất được ạ.
Cậu lại nằm trên sô pha một lạt mới trở mình mệt mỏi đứng dậy. Khi thả lỏng, cơ bắp ở đùi đã có cảm giác nhức mỏi.
Lúc này, điện thoại di động đặt trên ghế sofa đột nhiên sáng lên, Bạch Lãng cầm lên xem, phát hiện ra đó là bức ảnh cô gái cậu gặp lúc sáng gửi.
Bạch Lãng bấm mở từng cái một, có đến mười mấy tấm ảnh, đều đã được chỉnh sửa cẩn thận. Ngoại trừ bức ảnh duy nhất bên hồ ngày hôm qua, những bức ảnh tiếp theo đều là hình ảnh Bạch Lãng và Kỳ Tư Niên đứng trên boong tàu nói chuyện cùng nhau.
Bạch Lãng bối rối gửi một ? qua, cô gái rất nhanh đã trả lời, nói rằng vốn dĩ cô muốn chụp ảnh đàn chim nước bay trong ánh bình minh, nhưng không ngờ ống kính bị trượt lại vô tình chụp được cậu và Kỳ Tư Niên.
Cô cho rằng bức ảnh rất hài hòa nên đã chụp, vì lý do này mà cô thậm chí còn không chụp được những bức ảnh chim nước và bình minh mà mình yêu thích.
Cách nói chuyện của cô gái rất đáng yêu, thỉnh thoảng lại dùng biểu tượng cảm xúc làm nũng rất phù hợp, nhắn tin với Bạch Lãng thân thiện mà lại thoải mái.
Cách nói chuyện như thế rất được lòng người khác, việc cô gái này một mình theo đuổi mặt trời mọc trên dãy Alps, chắc hẳn cô ấy có một tâm hồn đẹp dũng cảm và đầy nhiệt huyết.
Bạch Lãng có sự phức cảm lãnh mạn mà nhà âm nhạc nào cũng có, cậu yêu thích những người khác giới xinh đẹp và thông mình. Nếu là hồi xưa, có lẽ cậu sẽ đồng ý theo đuổi cô gái như vậy.
Nhưng Kỳ Tư Niên và âm nhạc đã chiếm lĩnh từng tấc không gian trong tâm trí Bạch Lãng, cậu cảm thấy mình thực sự không thể đặt tâm trí mình ở nơi khác. Vì vậy cậu trả lời tin nhắn của cô gái một cách cẩn thận, luôn giữ khoảng cách lịch sự.
Cô gái rất thông minh, không lâu sau đã gửi một biểu tưởng cảm xúc hình con mèo thở dài, đùa một câu nửa thật nửa giả,
"Anh đẹp trai, anh lạnh lùng quá."
Cuối cùng cô hỏi Bạch Lãng, cô có thể đăng những tấm ảnh này lên Weibo của mình không.
Bạch Lãng nhìn chằm chằm màn hình, hơi do dự, đúng lúc này, Kỳ Tư Niên bước ra từ trong phòng bếp, cởi bỏ tạp dề, hỏi cậu: Đang ngẩn người à?
Bạch Lãng lắc đầu, ngoan ngoãn vẫy điện thoại:
"Cô gái buổi sáng gửi tin nhắn cho em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!