Don Quijote
Không biết có phải Brahms của Bạch Lãng đã truyền cảm hứng cho Elder Armor hay không, Bạch Lãng vừa mới ngồi xuống, uống được một nửa ly trà thì Elder Armor chỉ nói bọn họ cứ làm những gì họ muốn, mình thì đi lên lầu.
Kỳ Tư Niên nói, trên lầu là nơi ông soạn nhạc và nghỉ ngơi, ở điểm này, Elder Armor thể hiện ra gần như cố chấp, lúc ông đang làm việc, không thích có bất kì ai làm phiền, kể cả hai con chó của ông cũng không được.
Samoyed và Golden Retriever dường như đã quen với chủ nhân của chúng, khi nhìn thấy ông đi lên lầu, chúng bắt đầu vẫy đuôi và phát ra những âm thanh càu nhàu, đồng thời liên tục chạm vào tay Kỳ Tư Niên bằng chiếc mũi ướt.
Kỳ Tư Niên đứng lên, vuốt v e đầu xù xù của hai con chó, nói với Bạch Lãng:
"Chúng ta đi ra ngoài chơi nhé, nhân tiện dẫn Tamino và Pamina ra ngoài luôn. Mặt trời sắp lặn rồi, lần đầu tiên em tới, nếu bỏ lỡ khung cảnh mặt trời lặn vô cùng đẹp ở núi Ryan thì em sẽ tiếc nuối lắm đó."
Bạch Lãng vẫn còn đang trong cảm xúc hưng phấn, cậu có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Kỳ Tư Niên.
Cậu bước nhanh đi theo Kỳ Tư Niên cùng ra ngoài, vừa đi vừa hỏi:
"Tamino? Pamina? Nam nữ chính của vở kịch《 Cây sáo thần 》 ạ?"
Kỳ Tư Niên ôn hòa gật đầu, duỗi tay chỉ con Golden: Tamino.
Lại xoa đầu con Samoyed đang lè lưỡi: Pamina.
Samoyed nghe thấy tên mình, nó nghiêng đầu thè cái lưỡi hồng hồng ra, vui vẻ quay một vòng rồi chạy về phía trước.
Kỳ Tư Niên hơi mỉm cười:
"Và bổ sung thêm, Pamina là con đực."
Bạch Lãng Phụt bật cười, cậu nói:
"Đáng yêu quá. Xem ra Armor tiên sinh cũng rất thích Mozart."
"Ca kịch là một trong những sở thích của thấy, ông ấy đặc biệt thích 《 Cây sáo thần 》." Kỳ Tư Niên trả lời.
Hai người đang đi loanh quanh thì nghe thấy một tiếng Woo -Woo dài từ hướng nhà ga phát ra, đợi một lúc thì thấy đoàn tàu màu đỏ lao ra khỏi rừng cây và dần biến mất khỏi tầm mắt.
Đó là chuyến xe tàu cuối cùng xuống núi.
Màu chàm trên trời dần bị pha loãng, lộ ra một màu hồng nhạt mộng mơ, những đỉnh núi dài xa xa được vẽ một đường đỏ mảnh, tựa như vệt phấn hồng trên gò má thiếu nữ ngại ngùng.
Lúc này trên núi chỉ có mười độ, Bạch Lãng ngồi trên tảng đá bên hồ, nhìn dãy Apls xa xa không thể chạm tới, gần đó là mặt hồ gợn sóng nhẹ, hít một hơi không khí lạnh lẽo.
Trong tay Kỳ Tư Niên cầm đ ĩa bay, ném đ ĩa để cùng chơi với Pamina, mà con golden Tamino hiển nhiên không hiếu động bằng người anh em của nó, nó chỉ an tĩnh dựa vào bên cạnh Bạch Lãng, tựa đầu vào cánh tay cậu.
Không lâu sau, Kỳ Tư Niên đi tới, ngồi xuống bên cạnh cậu.
Trong mắt Bạch Lãng tràn ngập ánh sáng phản chiếu từ mặt hồ, quay đầu nhìn anh:
"Thật sự có cảm giác như Yearning for Distant Places, VPO nên đem âm nhạc đến đây."
Kỳ Tư Niên Ừ một tiếng, ánh mặt anh dịu dàng rơi trên gương mặt cậu, cười nói:
"Vậy thì không gọi là khao khát tới những nơi xa xôi nữa."
Bạch Lãng nghĩ rồi nói: Cũng đúng.
Kỳ Tư Niên cũng nhìn phong cảnh bao la tráng lệ phía đằng xa, yên lặng một lát, anh đột nhiên nói:
"Elder muốn lựa chọn Richard Strauss."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!