Tình ca.
Kỳ Tư Niên hình như đang suy xét điều gì, anh cụp mi xuống, nở nụ cười: Đương nhiên.
Elder Armor nhắm mắt lại thưởng thức một lúc ròi nói với Bạch Lãng:
"Cháu rất thông minh, chàng trai trẻ. Tôi cá là cháu yêu Sean rất nhiều, chỉ khi vậy mới có thể dùng âm thanh của đàn cello nhập vào hình ảnh thuộc về Sean."
Trái tim của Bạch Lãng đập mạnh.
Cậu biết Elder Armor đang nói đùa, nhưng vẫn không nhìn được nhìn chằm chằm vẻ mặt Kỳ Tư Niên, vừa lúc Kỳ Tư Niên cũng chuyển ánh mắt sang nhìn cậu, khóe mắt anh cong cong, trong đôi mắt sâu thẳm là tia ánh sáng nhạt dịu dàng.
Bạch Lãng cảm thấy mình không chịu nổi ánh mắt này, cậu ép mình cúi đầu, nhìn cây Montagnana trước mặt, cậu thầm nghĩ, cây đàn đắt như vậy, chắc là cả đời cũng không chạm vào được mấy lần.
Cậu nghe thấy Kỳ Tư Niên trả lời Elder Armor:
"Bạch vẫn chưa thả hết, nếu không cảm xúc của em ấy sẽ tốt hơn. Màu sắc cảm xúc mà em ấy đưa vào âm nhạc từ trước đến nay đều vô cùng xinh đẹp."
Elder Armor gật đầu nói:
"Tôi thích cách xử lí của Juilliard."
Kỳ Tư Niên dựa người ra sau, cánh tay đặt trên tay vịn ghế, nói:
"Em nghĩ đó là giai điệu thầy cần, thầy nghĩ sao?"
Vẻ mặt Bạch Lãng ngơ ngác.
Mặc dù hơi khờ nhưng cậu bắt đầu nhận ra rằng, Kỳ Tư Niên dẫn cậu đến đây không chỉ để thư giãn, mà còn là đến để giúp cậu tranh thủ có được một cơ hội.
Elder Armor không đưa ra câu trả lời rõ ràng, Bạch Lãng cảm thấy chắc là ông không hài lòng lắn. Có lẽ màn trình diễn của cậu không gây ấn tượng với bậc thầy nghiêm khắc này, đúng như lời Kỳ Tư Niên, hôm nay cậu có hơi kiềm nén.
Elder Armor cắn một miếng bánh tráng miệng trên đ ĩa, hỏi:
"Bạch, tôi cũng nghe ra một chút ngập ngừng do dự trong âm nhạc của em, tại sao lại như vậy?"
Bạch Lãng lộ ra vẻ mặt có hơi khó nói:
"Thật xin lỗi, Armor tiên sinh. Nhưng đàn cello của ngài...... thật sự đắt quá."
......
Kỳ Tư Niên đang lật nhạc phổ, nghe cậu nói thì bật cười lớn.
Bạch Lãng dùng bả vai chống đỡ món đồ cổ dường như nặng ngàn cân này, một chuyển động nhỏ cậu cũng không dám, cảm xúc phức tạp nhìn về phía Kỳ Tư Niên.
Không khí lập tức thay đổi.
Có thể hiểu mà. Kỳ Tư Niên cười gật đầu, giọng điệu nhẹ nhàng,
"Elder, em nói rồi mà, đừng có tùy tiện bày mấy mòn đồ cổ này ra, dọa mấy bạn nhỏ khóc mất."
Elder Armor cũng không tức giận, ngược lại, ông dùng ánh mắt ân cần nhìn từng nhạc cụ trong phòng, nở nụ cười vui vẻ đầu tiên trong ngày hôm nay: "Không nên coi chúng là đồ cổ để trưng bày, mặc dù chúng rất quý giá.
Mỗi một cây đàn đều có linh hồn riêng, chúng sẽ tạo ra những âm sắc hoàn toàn khác nhau dưới bàn tay của những nhạc sĩ khác nhau, đây mới là ý nghĩa tồn tại của chúng.
Bạch, nghe thấy em nói vậy, cây đàn cello trên tay em sẽ buồn.
"Bạch Lãng vừa rồi còn có hơi căng thẳng, bây giờ cậu đã thoải mái hơn rồi. Cậu có thể cảm thấy rằng Elder Armor thực sự yêu thích âm nhạc, cũng hưởng thụ cách giao lưu này. Bạch Lãng chỉnh lại tư thế, đánh mấy nhịp vui vẻ, cúi đầu trịnh trọng nói với cây đàn cello trong tay:"Thật xin lỗi, Montagnana tiên sinh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!