Chương 15: (Vô Đề)

Núi Ryan.

Họ ở trong thành phố mấy tiếng, đến giữa trưa, rốt cuộc mới đi dọc theo đường núi tới nhà ga. Nhà của Master Amor nằm trên sườn núi Ryan, phải đi tàu đến núi đó.

Loại tàu hơi nước có toa xe màu đỏ này rất phổ biến trên khắp dãy Alps. Nó chỉ có hai toa, bên ngoài vẫn giữ nguyên thiết kế cổ điển, phía trước có một đầu máy xe lửa màu tối, càng giống vẻ ngoài dễ thương mà bạn thấy trong phim hoạt hình khi còn nhỏ.

Bạch Lãng đã quen nhìn đường ray êm ái của tàu cao tốc, điều này khiến cậu thấy rất mới mẻ, cậu lấy điện thoại ra chụp mấy tấm liền rồi mới đi theo Kỳ Tư Niên bước vào toa xe đằng sau.

Trong xe không nhiều người lắm, ngoại trừ hai người họ, đằng sau chỉ có hai vợ chồng già. Hai người lễ phép gật đầu chào hỏi, rồi cùng ngồi xuống hàng ghế đầu, không lâu sau, đoàn tàu vang lên một tiếng xình xịch dài rồi thong thả khởi hành.

"Armor tiên sinh sống ở đây có bất tiện không ạ?"

Bạch Lãng hỏi.

"Núi Ryan là cửa ngõ vào dãy Alps, ông ấy thích phong cảnh nơi đây. Những nhà nghệ thuật luôn có cảm hứng của riêng mình. Tuy rằng không tiện bằng các thành phố lớn, nhưng theo thời gian, rồi cũng sẽ quen với cuộc sống nhàn nhã như vậy."

Ánh mắt Kỳ Tư Niên trầm tĩnh như nước,

"Một lát nữa em sẽ biết."

Bạch Lãng nghĩ, còn muốn hỏi tiếp, lại phát hiện đoàn tàu rất nhanh rời sân ga, đi vào một khu rừng rậm.

Đang là giữa hè, ánh nắng trắng xóa xuyên qua tán cây xanh rậm rạp, rực rỡ rọi xuống toa xe. Đoàn tàu nhỏ màu đỏ dường như đã đi vào một đường hầm che khuất bầu trời và mặt trời, cây cối nhanh chóng lùi về phía sau, không lâu sau, ánh nắng chói chang lại từ cửa sổ chiếu vào, chiếu sáng tầm nhìn của Bạch Lãng.

Cậu tròn mắt, òa một tiếng đầy kinh ngạc.

Độ cao càng ngày càng cao so với mặt nước biển, phong cảnh đẹp như tranh vẽ chợt xuất hiện trước mặt Bạch Lãng.

Bầu trời mang một màu xanh trong veo, những ngón núi phủ tuyết nhấp nhô, những đồng cỏ xanh mướt bạt ngàn và những hồ nước trong vắt tuyệt đẹp và say đắm, tất cả dường như đã được Chúa chuẩn bị kỹ lưỡng rồi nhẹ nhàng hạ xuống nhân gian.

Tộc độ của tàu đi chậm rãi, vừa lúc phát ra hai tiếng Ù Ù, giống như đang khoe khoang.

Ánh nắng nhảy múa trên nền tuyết trắng phía xa, như thể vàng được dệt trên đó, trên sườn đồi gần đó còn có thể thấy đám cừu trắng và bò đang nhai cỏ.

Đẹp quá đi.

Bạch Lãng lẩm bẩm nói.

Kỳ Tư Niên cụp mắt nhìn gương mặt Bạch Lãng, anh nhẹ nhàng bật cười. Anh vươn tay gõ vài cái lên kính cửa sổ:

"Đó là nơi quay phim 《 The sound of music》."

Nơi anh chỉ là phía bắc núi Ryan, nơi hồ và núi tuyết giao nhau, có những cánh đồng hoa trải dài, từ góc nhìn của bọn họ, trông như thể có một lớp sơn dày được tô vẽ lên thảo nguyên rộng lớn.

Bạch Lãng không nói câu nào, Kỳ Tư Niên đợi một lát mới hỏi cậu:

"Sao em không nói gì?"

Bạch Lãng nghiêm túc suy nghĩ một lúc, thành thật trả lời:

"Bởi vì em không tìm thấy từ nào để miêu tả cả."

Kỳ Tư Niên nhìn cậu nói:

"Sao thế, thầy dạy tiếng Trung cũng có lúc phiền não như vậy sao?"

Bạch Lãng có hơi xấu hổ giơ tay gãi mặt, ngay thẳng trả lời:

"Thật ra môn văn của em không được tốt lắm, dù sao hầu hết thời gian khi còn nhỏ em đều dùng để luyện đàn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!