Công chúa Sissi
Thông với ban công là một cánh cửa nhỏ, cửa trượt bằng kính, không khóa. Bạch Lãng mở cửa bước ra ngoài.
Khác với cái nóng bên trong, không khí bên ngoài rõ ràng lạnh hơn hẳn. Bạch Lãng chỉ mặc mỗi một cái áo sơ mi, cậu không nhịn được run lên. Cậu nghĩ thầm, nhiệt độ trong ngày của Vienna đúng là chênh lệch lớn quá.
Ban công không lớn, Kỳ Tư Niên dựa vào ban công yên lặng nhìn Bạch Lãng, không nói lời nào.
Bạch Lãng bưng nước chanh tới:
"Thủ trưởng, anh uống có nhiều không?"
Kỳ Tư Niên nhàn nhạt Ừ một tiếng: Một chút.
Anh cầm lấy ly nước chanh, tựa hồ như không muốn uống, chỉ lịch sự nhấp một ngụm, ánh mắt anh lướt qua người Bạch Lãng một vòng, nói:
"Vào đi, em mặc ít quá. Cẩn thận bị cảm."
Bạch Lãng kéo quần áo, nói:
"Em không lạnh, bây giờ đang là mùa hè."
Kỳ Tư Niên cũng không cố chấp, xoay người, đặt ly trên lan can, mỉm cười:
"Cũng đúng. Em còn trẻ."
Bạch Lãng lập tức nói:
"Anh cũng đâu có già."
Lúc đang nói thì lại có một bóng người đi ngang qua cửa sổ, Bạch Lãng có thể cảm nhận được một vài ánh mắt vô tình hoặc cố ý từ bên trong truyền ra. Cậu chợt nhận ra Kỳ Tư Niên trốn ở đây một mình vì không muốn bị quấy rầy.
Có nhiều người như vậy ở đây, không có khả năng không có người để ý tới Kỳ Tư Niên, nhưng chỉ có mình cậu ngây ngốc ra đây để bị ghét, quả thực là thiếu tôn trọng.
Bạch Lãng đang chìm đắm trong cảm xúc cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cậu thấy hơi phiền lòng, cúi đầu nhẹ giọng nói một câu:
"Em đến mang cho anh ly nước chanh, không làm phiền anh nữa ạ."
Cậu quay người định rời đi, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ, Kỳ Tư Niên lùi lại vài bước từ lan can đến góc tường, bị rèm che lại, là một điểm mù không ai có thể nhìn thấy.
Giọng nói của Kỳ Tư Niên trầm trầm:
"Nếu không có việc gì thì tới đây nói chuyện với tôi."
Bạch Lãng hơi sửng sốt, đi tới bên cạnh Kỳ Tư Niên.
Trời đã tối rồi. Đám đông đang tụ tập dần giải tán, Cung điện Schonbrunn khổng lồ lại biến thành một lâu đài tối tăm, chỉ có giai điệu valse du dương từ cánh cửa phía sau vang lên, bồng bềnh trong làn gió đêm dịu nhẹ.
Cách đó không xa là một dãy đồi nhấp nhô trải dài, nhìn dọc theo đường viền màu đen, người ta có thể nhìn ra những con phố rực rỡ ánh đèn của Vienna.
Bầu trời đêm chia ảnh thành đôi.
Thật ra Bạch Lãng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng trong lòng lại buồn bực, nghĩ đi nghĩ lại, cậu vẫn im lặng.
Kỳ Tư Niên tựa người vào phiến đá trên sân nhìn cậu, đột nhiên mỉm cười:
"Sao mắt em lại sưng thế kia?"
Bạch Lãng Dạ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!