Chương 5: Mưa xuân

"Cậu muốn vào đây à?"

" Ừ! Trông có vẻ là lạ"

" Lạ gì mà lạ? Cậu muốn vào vẽ thì cứ nói ra."

Song Tử cười gượng gạo, bước vào cửa tiệm. Đằng sau họ còn có thêm một nhóm người nữa.

Thiên Yết đẩy cửa. Tiếng chuông leng keng vang lên thu hút sự chú ý của mọi người trong quán.

Cửa tiệm khá vắng vẻ. Chỉ có một nhóm ba người và một cô gái ngồi ở góc phòng. Hai người chọn một chiếc bàn gần cửa sổ, ngồi xuống và quan sát xung quanh. Song Tử nhanh chóng nhận ra quán hình như chỉ có một người pha chế kiêm phục vụ duy nhất.

Bằng chứng là một cô gái tất tả chạy từ trong quầy ra đặt vội hai quyển menu xuống bàn họ rồi lại rời đi.

Song Tử đâm chán, lại đưa mắt nhìn người ngồi trước mặt mình đang chăm chú xem menu.

"Tớ uống cappuccino"

"Tớ uống sữa chua đá."

Song Tử cười trêu:

"Cậu đúng là vạn năm cuồng sữa chua

"Thiên Yết chẳng ừ chẳng hử, chỉ tiếp tục lật đi lật lại cuốn menu, làm như nó có gì thú vị lắm trong khi Song Tử còn chả thèm đụng đến. Một người tiến đến bàn họ. Song Tử ngẩng đầu lên thì thấy cô gái đang ngồi ở góc phòng lúc nãy."Qúy khách dùng gì ạ?"

"À... ừm..." Anh hơi ngạc nhiên "Cho tôi một cappuccino và một sữa chua đá"

"Xin quý khách vui lòng đợi một lát

"Kim Ngưu cúi nhẹ đầu rồi quay lưng bước đi. Song Tử nhìn theo cô, trong lòng bỗng dậy lên bao cảm xúc quen thuộc mơ hồ. Mái tóc dài chấm vai nhuộm màu hạt dẻ cùng cái dáng người nhỏ nhắn đó, anh nghĩ mình đã gặp ở đâu rồi. Còn ở đâu và lúc nào thì anh chịu thôi."Này! Cậu có thấy cô bé kia quen không?"

"Ai đâu?" Thiên Yết rời mắt khỏi quyển menu, ngó quanh.

"Cô bé tóc ngắn màu hạt dẻ"

Anh nhìn theo hướng Song Tử chỉ. Sau quan sát đối tượng liền kết luận bằng một câu ngắn gọn:

"Chưa thấy bao giờ"

"Thật hả?"

"Ừ"

Câu trả lời vô cùng thật thà của Thiên Yết làm Song Tử tức gần chết mà không làm gì được.

"Thật thì thôi" Song Tử ỉu xìu.

Và anh thấy rõ ánh mắt mắt của Thiên Yết phóng về phía anh, hiện rõ vẻ kì thị. Anh nhún vai, lôi giấy bút từ trong balo ra, bắt đầu vẽ.

Sau một hồi quan sát, Song Tử bắt đầu cảm thấy bất lực. Anh không biết nên vẽ gì, đem cảm xúc gì vào bức tranh của mình nữa. Từ trước đến giờ anh toàn vẽ phong cảnh và tĩnh vật, hay là phá cách vẽ người xem sao. Nhưng nghĩ là một chuyện, thực hiện lại là một vấn đề hoàn toàn khác.

Nên vẽ ai bây giờ đây?

Song Tử nhìn thằng bạn trước mặt, chợt rùng mình. Tuy đúng là anh có một cậu bạn khá là... ừm... đẹp trai nhưng con trai mà vẽ con trai thì cũng hơi kì. À không, phải sửa lại chút. Không phải hơi kì mà là quá kì mới đúng.

Anh không muốn bị người ta nói mình là "gay

"hay bị gán ghép với một thằng con trai bằng bất kì hình thức nào. Trong khi Song Tử vẫn đang mải mê gặm cán bút chì thì nước uống đã được mang ra. Sau khi cẩn thận đặt bốn ly nước xuống, Kim Ngưu lại cúi chào rồi mới rời đi. Anh vội gọi, giọng nói rất khẽ:"Bạn... gì đó ơi..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!