Chương 7: Té xỉu

Yến Nam Sâm nhìn ánh mắt lạnh lùng của Giang Nhất, cảm giác máu trong người như chảy ngược, hơi lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng l*n đ*nh đầu. Chỉ một tiếng 'Puppy', một câu 'Yến Nam Sâm', đã phơi bày tất cả.

Trước đây hắn cực kỳ khao khát Giang Nhất gọi hắn một tiếng 'Yến Nam Sâm' thay vì 'Sở Bắc Hành', nhưng không phải trong tình huống này.

Hắn xong đời rồi.

Hắn sắp đánh mất Giang Nhất rồi.

Hắn cố khống chế nhịp thở, ép bản thân giữ bình tĩnh không hoảng loạn, sau đó giơ tay dừng cuộc họp, quét mắt nhìn mọi người trong phòng cùng với Đoạn Diệc Chu: "Xin lỗi mọi người, tôi có việc gấp cần giải quyết. Cuộc họp tạm dừng, chúng ta sẽ họp lại vào ngày khác."

"Không cần chọn ngày khác, tôi nói vài câu rồi đi ngay." Giang Nhất nhìn chằm chằm Yến Nam Sâm, nói xong định tiến vào phòng họp.

Thế nhưng anh bị vệ sĩ đứng hai bên chặn lại. Lực tác động quá mạnh khiến anh cảm thấy đau nhói.

Yến Nam Sâm thấy vệ sĩ dùng sức nắm tay Giang Nhất như vậy, nghĩ đến hiện giờ anh đã là một Omega, sao có thể chịu nổi sức kiềm chế của hai Alpha, sắc mặt hắn lập tức sa sầm, giọng nói lạnh lẽo: "Buông anh ấy ra, đừng có động vào anh ấy."

Hai vệ sĩ nghe thấy Yến tổng nói vậy, nào còn dám hành động nữa, vội vàng thả tay.

Giang Nhất cũng bất chấp Đoạn tổng đang nhìn mình. Anh vòng qua bàn họp, đi thẳng đến trước mặt Yến Nam Sâm, túm lấy cổ áo hắn, kéo sát lại gần. Anh không nói một lời, thẳng tay tung một cú đấm vào mặt hắn, sau đó khuỵu gối, giáng một cú đá mạnh vào bụng Yến Nam Sâm.

Chiếc ghế bị đụng trúng, ma sát với sàn nhà phát ra âm thanh chói tai. Yến Nam Sâm bị đánh loạng choạng lùi hai bước. Nắm đấm của Giang Nhất đập mạnh vào má phải làm đầu hắn lệch sang một bên, nhân lúc hắn bị bất ngờ không kịp đề phòng, anh lại tiếp tục tung một cú đá gối vào bụng hắn. Khoảnh khắc cơn đau truyền đến, Yến Nam Sâm có một cảm giác kỳ lạ như được giải thoát.

Hông hắn va mạnh vào góc bàn, làm xô đổ cả đống tài liệu đặt bên trên, nháy mắt, giấy tờ rơi lả tả đầy đất.

Hai âm thanh này không hề nhỏ, tất cả mọi người trong phòng họp đều trợn tròn mắt.

Yến Nam Sâm mặc kệ tất thảy, cố nén đau nắm lấy cổ tay Giang Nhất: "Nhất Nhất, anh nghe em—"

"Giả làm Sở Bắc Hành để lừa gạt tình cảm người khác, vui lắm à? Chứng kiến tôi hết lòng hết dạ nói mấy lời yêu thương cậu, trong lòng cậu thấy nực cười lắm đúng không? Thấy cảnh tôi cầu xin cậu đánh dấu tôi... rất thỏa mãn chứ gì?" Ánh mắt Giang Nhất lộ rõ sự ghê tởm, anh vùng mạnh, hất tay Yến Nam Sâm. Đôi mắt anh khẽ ướt, nụ cười lạnh lẽo xen lẫn trào phúng: "Cậu trẻ con thật đấy, Yến tổng."

Câu nói cuối cùng cũng lạc cả giọng vì nghẹn ngào.

Yến Nam Sâm đối diện với ánh mắt đầy chán ghét của Giang Nhất, cảm giác tim bị nghiền nát hóa ra chính là thế này: "Anh đừng nói vậy, tất cả đều là lỗi của em, là em có lỗi với anh. Nhưng em thề, em thực sự—"

Hai chữ 'yêu anh' còn chưa kịp thốt ra, hắn đã bị ánh mắt lạnh lùng, dứt khoát của Giang Nhất chặn đứng, mắc kẹt ở cổ họng.

"Yến Nam Sâm, tôi cần cậu thề chắc?" Giang Nhất cười lạnh, tờ giấy xét nghiệm siết chặt trong tay như đang chế giễu anh là một thằng ngu: "Yến tổng, cậu là thiên chi kiêu tử, lời thề của cậu cũng kiêu ngạo tựa cái cách mà cậu xem thường người khác, thật khiến người ta ghê tởm, dừng ở đây đi."

Nói xong, anh xoay người rời đi.

Trong thời khắc này, trái tim anh chẳng khác nào bị xé làm hai nửa.

Anh, Giang Nhất, một sinh viên xuất sắc tốt nghiệp thạc sĩ trường danh giá, không phải người thông minh tuyệt đỉnh nhưng cũng có thể xem là nhân vật có tiền đồ. Ba mất sớm, mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi anh khôn lớn, trước khi qua đời, điều duy nhất mẹ mong mỏi là anh có thể sống tốt. Khi ấy, anh còn vỗ ngực đảm bảo với mẹ anh nhất định sẽ sống thật tốt.

Cuối cùng thì sao?

Xăm mình, phân hóa thành Omega, bị đánh dấu, mang thai... Và càng châm chọc hơn là, người anh yêu nhất lại chính là kẻ đã khiến anh phải trải qua tất cả những chuyện này. Đúng là nực cười.

Thì ra tình yêu thực sự có thể khiến con người ta mù quáng, đánh mất lý trí và khả năng phán đoán. Anh điên rồi ư?

Sao đầu óc thiếu tỉnh táo đến vậy?

Nhớ lại những lời tình cảm anh từng nói với Yến Nam Sâm, từng nụ hôn, từng cái ôm, từng giây phút cùng nhau chìm vào giấc ngủ... Dạ dày cuộn trào, cảm giác buồn nôn trực trào không thể kiềm soát. Buồn nôn quá...

Nhưng bây giờ thì sao? Anh là một người trưởng thành, ít nhất cũng cần có chút đầu óc. Trong ván cờ này, dù nói thế nào anh cũng chỉ là người cam tâm tình nguyện bị dắt mũi. Có ầm ĩ đến đâu, sau cùng người thảm hại nhất vẫn là anh.

Còn làm gì được nữa? Chỉ có thể rời đi.

Xóa hình xăm, xóa dấu hiệu và... bỏ đứa bé này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!