Chương 5: Puppy, đánh dấu anh đi

"Giấy báo nguy kịch này chỉ có người nhà mới được ký, xin hỏi anh có phải là người yêu của cậu ấy, Sở Bắc Hành không?"

"... Đúng, tôi là người yêu của anh ấy."

"Được, xin anh ký ở trên, cậu ấy đang mất máu quá nhiều cần phải truyền máu ngay lập tức."

Tay cầm bút của Yến Nam Sâm run rẩy, khi viết xong chữ 'Hành' cuối cùng, hắn cảm thấy vô cùng mỉa mai, tim hắn như bị dao cứa, ký giấy báo nguy kịch không thuộc về mình.

Ngay cả giấy báo nguy kịch cũng không thuộc về hắn.

Còn có gì thuộc về hắn nữa.

Đầu hắn trống rỗng, mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào ánh đèn phẫu thuật trước mặt, chói mắt quá, tim rất đau, có cảm giác sắp không thở nổi. Nếu Giang Nhất thật sự xảy ra chuyện vì hắn, cả đời này hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng phẫu thuật mở ra.

Hắn lập tức chạy tới, mặt đầy lo lắng nắm lấy tay bác sĩ: "Bác sĩ, giờ anh ấy thế nào rồi?"

"Dấu hiệu sinh tồn đã ổn định, nhưng tình trạng tâm lý của cậu ấy có thể không tốt lắm, chủ yếu là cậu ấy có thể cảm nhận được sự phát triển của tuyến thể omega và khoang sinh sản."

"Giờ cậu ấy đang trải qua quá trình phân hóa lần hai, nồng độ pheromone đã tăng lên 80%, chắc chắn là omega. Nhưng có quy định rõ ràng rằng những người phân hóa lần hai khi trải qua quá trình này không được sử dụng thuốc gây mê, vì vậy mức độ đau đớn hiện tại không thua gì sinh con."

"Áp lực về thể chất và tinh thần rất có thể sẽ phá hủy ý chí của cậu ấy."

"Vậy tôi có thể làm gì?"

"Nếu cậu là bạn đời của cậu ấy, cậu ấy đang yêu cậu rất nhiều, thì cậu ấy sẽ vô cùng khao khát sự an ủi của cậu, hiện tại chỉ có bạn đời Alpha mới có thể giúp cậu ấy vượt qua thời điểm đau đớn nhất của quá trình phân hóa lần hai. Nhưng cậu cần phải cẩn thận, vì tình trạng tinh thần của cậu ấy hiện không tốt, không thể chấp nhận thực tế mình đã phân hóa thành omega.

Lúc nãy cậu ấy đã cắn một y tá bị thương, có thể mất kiểm soát bất cứ lúc nào, nếu xảy ra trường hợp cậu ấy cắn người thì phải bấm chuông, để chúng tôi tiêm thuốc an thần."

"Được, tôi biết rồi, tôi vào thăm anh ấy được chưa?"

"Về phòng bệnh trước đi, cậu ấy vừa được tiêm thuốc an thần, đừng làm phiền cậu ấy nghỉ ngơi, tỉnh lại thì gọi bác sĩ ngay lập tức, đề phòng cậu ấy xuất hiện phản ứng kích động. Còn một điều nữa, nếu tỉnh lại cấu ấy sẽ nằm hơi khó, tuyến thể sau gáy vừa mới phân hóa, vị trí này khá nhạy cảm, cần phải chú ý nhiều hơn."

"Còn một trường hợp nữa, rất có thể cậu ấy sẽ đến kỳ ph*t t*nh."

Lúc này trong phòng bệnh, Giang Nhất được tiêm thuốc an thần đang ngủ say, mặt tái nhợt như bị hút hết sức lực, gần như hòa làm một với ga trải giường màu trắng của bệnh viện. Có lẽ vì nằm mơ không tốt nên lông mày anh nhíu chặt, mỗi lần nhíu mày đều làm đau vết trầy xước trên má.

"Ư..."

"Sao vậy Nhất Nhất, đau lắm hả?"

Yến Nam Sâm vừa nghe thấy Giang Nhất phát ra tiếng khó chịu thì linh hồn khẽ run, ánh mắt hắn khóa chặt Giang Nhất. Hắn muốn nắm tay Giang Nhất cũng không được, vì tay Giang Nhất cũng bị trầy xước nhẹ, đang quấn băng gạc.

Chỉ có thể nhìn như vậy, rõ ràng rất gần, nhưng lại không thể chạm vào.

Đột nhiên, hắn thấy Giang Nhất nắm chặt chăn, co rúm lại như rất đau đớn, liên tục phát ra tiếng r*n r* khó chịu. Hành động này trực tiếp làm kim trên mu bàn tay anh bị tuột, tràn ra những giọt máu nhỏ li ti.

"Nhất Nhất, Nhất Nhất!" Hắn giữ chặt thân thể đang trở mình của Giang Nhất, tránh để anh chạm vào vết thương trên người, rồi nhìn thấy nước mắt chảy xuống khóe mắt Giang Nhất.

"... Đau quá."

"Puppy, anh đau quá..."

"Có người ném anh xuống xe..."

Giọng nói nghẹn ngào đau đớn của Giang Nhất vang lên bên tai, Yến Nam Sâm cảm giác có thứ gì đó vỡ vụn trong đầu, ngay sau đó hắn thấy Giang Nhất mở mắt ra.

Khi nhìn vào đôi mắt đỏ hoe chứa đầy nước mắt của Giang Nhất, vào khoảnh khắc này, sự bất lực bị bao bọc trong nước mắt khiến lý trí đang cố gắng kiềm chế của hắn sụp đổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!