Chương 49: Phiên ngoại 2

Yến Nam Sâm không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, chưa kể đến việc chăm sóc một đứa bé nhỏ như vậy. Thêm nữa Giang Nhất đang đi điều trị phục hồi sau sinh, cần hắn trông con trai một lúc.

Việc vợ dặn dò hắn nhất định phải làm tốt.

Vậy nên khi con trai khóc, Yến tổng mạnh mẽ quyết đoán trong thương trường lập tức trở nên luống cuống tay chân, ngồi không được, đứng không xong, cả người đều ngơ ngác.

Hắn ngồi bên giường, chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh, vỗ về con trai: "Mộ Mộ ngoan, ba nhỏ ra ngoài một lúc, sẽ về ngay, con chờ chút được không?"

"Oeee..."

Yến Mộ Nhất khóc càng to hơn, âm lượng gần như xuyên tường, Yến Nam Sâm hoảng hốt, chỉ có thể bế con trai lên dỗ dành.

Nhưng dù hắn bế con trai như thế nào thì thằng bé vẫn khóc rất thảm thiết.

Làm hắn cũng muốn khóc theo.

Đúng lúc này, cửa phòng bị người gõ vang, mắt Yến Nam Sâm sáng lên, tưởng là Giang Nhất trở về, mở cửa ra thì thấy là anh trai hắn Sở Bắc Hành, phía sau còn có hai bảo mẫu.

Sở Bắc Hành đối diện ánh mắt tối sầm tuyệt vọng của Yến Nam Sâm, lại nghe tiếng khóc của cháu trai trong lòng hắn, anh ta không nhịn được mà bật cười: "Mới chỉ bắt đầu thôi đấy Nam Sâm."

Yến Nam Sâm lộ vẻ khó xử: "Nhất Nhất không ở đây, em không biết cách trông con."

Hai bảo mẫu phía sau thấy vậy vội vàng bước vào phòng, ra vẻ muốn bế đứa bé từ tay Yến Nam Sâm.

Điều này khiến Yến Nam Sâm cảm thấy thất bại.

"Em không biết thì càng phải học, anh dạy em." Sở Bắc Hành không để bảo mẫu bế đứa bé, tự mình bước đến bế Yến Mộ Nhất từ trong lòng em trai, rồi đặt đứa bé nằm sấp xuống tay mình.

Chưa đến hai giây, Yến Mộ Nhất nín khóc, ọc ọc đánh rắm, bắt đầu m*t tay.

Yến Nam Sâm: "?"

Yến Mộ Nhất mới được một tuần tuổi, rất tò mò với thế giới này, đương nhiên cũng sẽ tò mò với hai người Alpha trông giống hệt nhau trước mặt, cậu bé nằm sấp trên tay Sở Bắc Hành, m*t ngón tay, đôi mắt tròn xoe nhìn hai người họ.

Thỉnh thoảng lại phát ra tiếng 'ư ư ư' mềm mại.

Sở Bắc Hành nhướng mày nhìn Yến Nam Sâm: "Đứa bé khóc không ngừng chắc chắn là không thoải mái, hoặc đói, hoặc buồn ngủ, nếu không chắc chắn thì cứ bế lên trước đã. Vừa rồi chắc bụng Mộ Mộ không thoải mái, trẻ sơ sinh dễ bị trướng bụng, học tư thế bế này đi, thử xem."

Nói xong đặt Mộ Mộ lên tay Yến Nam Sâm.

Yến Nam Sâm nhìn thấy con trai nhỏ bé nằm sấp trên tay mình, lúc mới bế lên vẫn rất căng thẳng, rõ ràng cả tuần nay hắn đều nhìn thấy con trai, cũng có bế bé, nhưng hắn cảm thấy đứa bé quá nhỏ, hắn rất sợ làm con trai bị thương.

Nhưng khi nhìn thấy con trai ngoan ngoãn nằm sấp trên tay mình, cái đầu nhỏ xíu dựa vào lòng bàn tay hắn, m*t ngón tay, đáng yêu yên tĩnh, đặc biệt là gương mặt nghiêng và sống mũi, giống hệt Giang Nhất, cứ như Giang Nhất phiên bản thu nhỏ vậy, trái tim hắn lập tức tan chảy.

Hắn cúi đầu hôn lên mặt con trai, đáy mắt tràn ngập yêu thương của người ba.

Việc bỏ lỡ năm năm quý giá của Kiều Kiều là điều hối tiếc cả đời hắn, cho nên đối với Mộ Mộ, hắn không thể như vậy.

"Mộ Mộ ngoan hơn Kiều Kiều lúc đó nhiều." Sở Bắc Hành nhìn quanh phòng, thấy đầy đủ các thiết bị, không khỏi cảm thán: "Vẫn là ở bên cạnh Alpha của mình tốt hơn, lúc đó anh không nghĩ nhiều lắm, cứ tưởng mời thêm vài bảo mẫu chăm sóc Giang Nhất thì sẽ tốt, nhưng lúc đó tâm trạng Giang Nhất tệ lắm, vì mất Niệm Niệm, anh ấy rất kháng cự Kiều Kiều, rồi Kiều Kiều lại cứ khóc suốt vì không có các ba ở bên cạnh."

Yến Nam Sâm nghe vậy cảm thấy áy náy, hắn nhẹ nhàng đung đưa cánh tay đang bế Mộ Mộ, cúi đầu nhìn con trai: "Em sẽ không rời xa Nhất Nhất và các con nữa."

Sau đó bảo mẫu đi đến bế đứa bé đi cho bú.

"Nhưng mà anh đến đây không phải để xem hai người, anh có chuyện muốn nói với em." Sở Bắc Hành ngồi xuống ghế sofa, tay để lên lưng ghế, hai chân bắt chéo, tư thế thoải mái lười biếng.

Yến Nam Sâm cẩn thận đưa bé cho bảo mẫu, hắn ngồi xuống đầu bên kia sofa, nhìn Sở Bắc Hành: "Chuyện gì?"

"Anh có người mình thích rồi." Sở Bắc Hành nói, khóe môi hơi cong lên, vẻ mặt rất vui vẻ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!