Yến Nam Sâm vì muốn chăm sóc Giang Nhất trong thời kỳ mang thai tốt hơn, không chỉ tự mình đọc nhiều sách về thai kỳ, hỏi nhiều chuyên gia khoa sản, còn thường xuyên hỏi anh trai mình xem trước đây Giang Nhất mang thai như thế nào.
"Anh ấy à, không kén chọn gì cả, dù sao thì anh cũng cứ nhìn mà làm thôi, cố gắng không nấu những món ăn nặng mùi. Giang Nhất lúc đó ngoài việc nghén nặng thì những việc khác đều ổn, hai người bọn anh còn thỉnh thoảng chạy ra ngoài đánh bi-a."
Sở Bắc Hành nói được một nửa thì bị ánh mắt của Giang Nhất bắn tới, lặng lẽ đổi lời, anh ta cười nói: "Đánh bi
-a để xả stress."
Yến Nam Sâm nghe ra ý gượng ép trong lời nói này, hắn bất lực nhìn Giang Nhất: "Mang thai rồi còn đi đánh bi
-a sao?"
Giang Nhất vô tội quay mặt đi.
"Anh ấy còn chơi bowling, đi bar nữa." Sở Bắc Hành đành buông xuôi, nói nhỏ bên tai Yến Nam Sâm.
Giang Nhất đột nhiên trợn tròn mắt, đứng dậy: "Sở Bắc Hành, cậu đủ rồi đấy." Nói xong tay bắt đầu hoạt động.
"Nhìn kìa, anh ấy còn đánh người nữa." Sở Bắc Hành vội vàng trốn sau lưng Yến Nam Sâm, tay vịn vai hắn, nhìn Giang Nhất nhướng mày: "Nam Sâm, anh nói này, anh ấy mang thai rất dữ dội đấy, cứ luôn cáu gắt."
"Tôi có đâu!" Giang Nhất cau mày: "Puppy, em không thể tin cậu ta, em phải tin anh."
"Nam Sâm là em trai tôi, cậu ấy đương nhiên tin tôi rồi."
"Yến Nam Sâm còn là chồng tôi đấy nhé!"
Yến Nam Sâm vốn định hỏi Sở Bắc Hành, không ngờ hai người này lại cãi nhau, hắn lộ vẻ bất lực, hất tay Sở Bắc Hành ra, đi đến bên cạnh Giang Nhất bóp nhẹ gáy anh, dịu dàng dỗ dành: "Đang mang thai, đừng cãi nhau, đương nhiên em tin anh rồi."
Giang Nhất nghe Yến Nam Sâm nói thế thì khóe môi hơi cong lên, nhìn Sở Bắc Hành nhướng mày.
Sở Bắc Hành thản nhiên nhún vai: "Có chồng cưng chiều đúng là ghê gớm thật."
Anh ta ngồi lại trên ghế sofa, lấy điện thoại mở album ảnh ngắm thần tượng của mình: "Nam Sâm, anh chỉ có thể nói với em như vậy thôi, trước đây anh chăm sóc Giang Nhất, anh ấy không bao giờ lộ ra vẻ yếu đuối, nũng nịu trước mặt anh. Anh ấy cứ như mang thai Na Tra, coi cơ thể của mình làm bằng thép. Nhưng trước mặt em chắc sẽ khác, dù sao em cũng là Alpha của anh ấy. Cho nên ở chỗ anh không có gì để tham khảo.
Hỏi anh còn không bằng hỏi người em rể xuất sắc của chúng ta, Đoạn Diệc Chu, người chồng tốt 24/24."
"Tôi đâu có vậy." Giang Nhất nhỏ giọng nói, rồi nhớ lại sáng nay sau khi nghén xong thì cứ quấn lấy Yến Nam Sâm đòi bế, lời này có vẻ không có sức thuyết phục.
Anh cẩn thận nhìn Yến Nam Sâm, đúng lúc bắt gặp ánh mắt hắn, xấu hổ đến mức tai đỏ bừng.
Yến Nam Sâm cưng chiều bật cười, hắn xoa đầu Giang Nhất: "Không sao, em tin em có thể chăm sóc tốt cho anh."
"Đương nhiên rồi, em tốt như vậy mà."
Sở Bắc Hành nhìn hai người đang anh anh em em trước mặt với vẻ mặt khó hiểu, anh ta lắc đầu đứng dậy: "Tôi không muốn nói chuyện với hai người nữa, hai người chỉ k*ch th*ch tôi thôi."
Kết hôn rồi đúng là ghê gớm quá cơ.
Yến Nam Sâm và Giang Nhất nhìn nhau, mỉm cười.
Thời kỳ đầu mang thai, Giang Nhất nghén rất nặng, gần như là ăn gì nôn nấy, Yến Nam Sâm cũng rất đau đầu, dù đã đặc biệt mời đầu bếp đến nhà nhưng vẫn không thể khiến Giang Nhất ăn yên ổn.
Cũng vì thế mà anh gầy sọp đi.
Vào ban đêm Giang Nhất hay bị chuột rút, mỗi lần đều bị đau tới tỉnh giấc, tỉnh rồi sẽ khó ngủ lại, hắn chỉ có thể pha cho Giang Nhất một ly sữa, rồi ôm anh dỗ dành.
Chuyện mang thai khó khăn hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
Đặc biệt là nhìn Giang Nhất chỉ mới mang thai ba tháng mà đã khổ sở như vậy, ăn gì cũng không ngon, ngày nào cũng nôn, vừa bị chuột rút vừa mất ngủ, nhưng dù vậy anh vẫn kiên quyết đi làm ở công ty.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!