Chương 47: Hoàn chính văn

Họ đã đăng ký kết hôn, người làm chứng là Sở Bắc Hành.

Họ đã hoàn thành việc mã hoá song song pheromone, người làm chứng là Sở Bắc Hành.

Ngày cưới, người chủ trì vẫn là Sở Bắc Hành.

Vì ba mẹ Giang Nhất đã mất, nhiều người thân khác cũng không còn liên lạc, nên gia đình quyết định, ba Sở Cố Chi sẽ đại diện cho ba Giang Nhất tham dự đám cưới, ngồi ở phía bên anh.

Ngày cưới, họ cũng không câu nệ quá nhiều, cùng khoác lên người bộ lễ phục sang trọng.

"Vẫn còn buồn nôn à?"

Trong phòng thay đồ, Yến Nam Sâm cài cúc áo sơ mi cho Giang Nhất, ánh mắt dừng lại trên bụng anh, bụng bầu hai tháng dường như không có gì thay đổi, rất khó tăng cân, khiến hắn hơi đau đầu.

Giang Nhất lắc đầu: "Bây giờ hết rồi."

Ban đầu họ định sau khi sinh con rồi mới tổ chức đám cưới, nhưng sau đó vì nhiều yếu tố, vẫn quyết định tranh thủ lúc thai kỳ chưa lớn lắm thì tổ chức luôn.

"Nếu lát nữa không thoải mái, nhất định phải nói cho em biết nhé?" Yến Nam Sâm mặc áo vest trắng cho Giang Nhất, còn cẩn thận dặn dò.

Giang Nhất nhìn Yến Nam Sâm, cười nói: "Biết rồi."

Sau khi mặc xong quần áo, chuyên viên trang điểm phía sau bắt đầu làm tóc và trang điểm cho họ.

Cho đến khi mọi thứ đã hoàn tất, chuẩn bị bắt đầu đám cưới, họ hôn nhau một cái rồi mới tách ra.

Sảnh tiệc của khách sạn, giờ là hiện trường đám cưới đầy hoa nhài, Sở Bắc Hành, người duy nhất trong nhà vẫn độc thân, đang làm nóng không khí, rất thuần thục, tính ra đây đã là đám cưới thứ tư anh ta làm chủ trì.

"Chào mừng mọi người đến tham dự đám cưới của em trai tôi, tôi là người chủ trì hôm nay, Sở Bắc Hành. Tình yêu viên mãn, trăm năm hòa hợp, việc không nên trì hoãn, bây giờ xin mời hai chú rể của chúng ta lên sân khấu."

Sở Bắc Hành nghiêng người nhìn về phía lối vào, cũng vì tình cảm cá nhân, ánh mắt lướt qua người nhà dưới khán đài, dừng lại ở một vị trí nào đó, khi bắt gặp ánh mắt né tránh của một thanh niên, anh ta cong môi nhướng mày.

Rất nhanh Sở Bắc Hành thu hồi tầm mắt, quay lại với hai nhân vật chính của đám cưới hôm nay.

Tuy không thể nói rằng bản thân đã chứng kiến toàn bộ tình yêu của Yến Nam Sâm và Giang Nhất, nhưng Sở Bắc Hành đã trải qua năm năm đau khổ nhất của hai người này, có lẽ năm năm đó quá mức khắc cốt ghi tâm, càng có cảm xúc mãnh liệt, càng có thể cảm nhận được họ yêu nhau nhiều cỡ nào mới có nỗi đau như vậy.

Không yêu sao có thể ngốc nghếch đến thế?

"Nào, mời hai chú rể đến bên cạnh tôi."

Giang Nhất nhìn Yến Nam Sâm đang đi về phía mình, Puppy của anh mặc vest trắng, tóc được chải chuốt cẩn thận, trên tay cầm bó hoa, ánh mắt sâu lắng nhìn anh.

Trong khoảnh khắc này, anh mới thực sự cảm nhận được.

Anh sắp kết hôn rồi.

Yến Nam Sâm cầm bó hoa dừng lại trước mặt Giang Nhất, nhìn sâu vào mắt anh, rồi dịu dàng cười nói: "Nhất Nhất, em rất vui."

Giang Nhất thấy mắt hắn đỏ hoe, cúi đầu cười nói: "Dưới kia có rất nhiều người đang nhìn, em đừng khóc mà."

"Không sao, em sẽ khóc." Yến Nam Sâm nhìn sang hai người ba dưới khán đài, tự giễu: "Dù sao họ cũng đã thấy em khóc không ít lần rồi, hôm nay khóc thì cũng không có gì xấu hổ."

Sở Bắc Hành gật đầu, cầm micro cười nói: "Đây là truyền thống tốt đẹp của nhà chúng tôi, Alpha đều rất hay khóc, đương nhiên ngoại trừ tôi, dù sao trách nhiệm của tôi rất lớn, luôn luôn là người làm cầu nối cho tình yêu đôi lứa, đúng không Nam Sâm?" Nói xong lại nhìn sang người nào đó dưới khán đài.

Thanh niên nào đó: ...

Trong mắt Yến Nam Sâm chỉ có Giang Nhất, sao biết anh trai đang nhìn ai, hắn chỉ thấy Sở Bắc Hành nói hơi nhiều: "Em muốn trao nhẫn cho Nhất Nhất, anh có thể im lặng được rồi."

Sở Bắc Hành khó hiểu nhìn Yến Nam Sâm: "Chê anh nói nhiều? Sau này đừng tìm anh làm việc nữa nhé, lát để lại bó hoa cho anh." Nói xong anh ta lui sang một bên, nhường chỗ cho hai người họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!