Diện tích căn hộ không rộng lắm, lúc đầu chỉ nghĩ đến việc ở gần công ty để tiện đi lại nên mới mua, hoàn toàn không nghĩ đến sau này lại có thêm một người bạn trai thích mua sắm, sẽ chất đầy tủ quần áo của anh, chỉ để giúp anh ăn diện.
Một lần nữa mở cửa căn hộ 1208, Giang Nhất đứng ở hành lang, nhìn mọi thứ quen thuộc trong nhà, cảm giác xa cách khiến anh có chút xúc động.
Ánh nắng chiếu vào phòng, gió nhẹ lay động rèm cửa màu trắng, bức ảnh chung của anh và Yến Nam Sâm trong phòng khách cũng được treo lại, cả hai vẫn cười rất vui vẻ, như thể mặt kính ngoài ảnh chưa từng vỡ.
Tất cả đồ trang trí trong căn hộ, tất cả mọi thứ, dường như chưa từng thay đổi, anh và Puppy vẫn đang say đắm trong tình yêu đó.
Đặc biệt là phòng bếp mở, chiếc tạp dề màu đen treo cạnh tủ lạnh.
Hình ảnh tranh cãi rồi chia tay, trong khoảnh khắc này, đột ngột dừng lại.
Giang Nhất đỏ hoe mắt, anh hít sâu một hơi để điều chỉnh lại cảm xúc, hơi ngẩng đầu, cố kìn nén nước mắt, nhưng khi Yến Nam Sâm vươn tay ôm anh, anh lại bật khóc.
"Puppy, lúc đó anh sợ lắm, sau khi đập vỡ mọi thứ, anh hơi hối hận."
"Xin lỗi, là em làm anh sợ."
"Nhưng anh đã đập đồ thẳng tay như thế, không thể chạy lại dọn dẹp được, lúng túng lắm."
"Không sao, em đã dọn dẹp rồi, đều do em tự dọn, không nhờ ai hết."
Yến Nam Sâm nhẹ nhàng v**t v* eo Giang Nhất qua lớp áo sơ mi, rõ ràng rất bằng phẳng, nhưng hắn lại cảm nhận được, còn bắt đầu tưởng tượng ra điều gì đó. Hắn tựa cằm lên vai Giang Nhất, say mê vùi mặt vào cổ anh.
Giang Nhất cảm nhận được sự quyến luyến của Yến Nam Sâm dành cho mình, anh đặt tay lên mu bàn tay của Yến Nam Sâm: "Puppy, em chưa từng thấy dáng vẻ bụng bầu của anh."
"Chỉ thấy trong ảnh thôi." Yến Nam Sâm bắt gặp từ này, hơi kích động, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
"Lúc nhìn ảnh, em đã nghĩ gì?" Giang Nhất quay người lại.
"Nghĩ xem rốt cuộc ai đang ở bên anh." Hai tay Yến Nam Sâm ôm lấy eo anh, trán hai người chạm vào nhau, hắn vô cùng quyến luyến sự gần gũi này: "Nghĩ rằng nếu người ở bên anh là em thì tốt biết mấy, nghĩ rằng mình thật ngu ngốc, tại sao không tin anh yêu em, không tin rằng lời thú nhận của em sẽ dỗ được anh."
"Nghĩ rất nhiều, rất nhiều."
Hơi thở ấm áp cùng với lời nói dịu dàng rơi xuống má.
"Nghĩ nhiều như vậy, nghĩ ra được gì không?"
"Nghĩ không ra."
Giang Nhất cúi đầu, hôn lên môi Yến Nam Sâm, một nụ hôn nhẹ nhàng, anh hơi ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách nhạt dưới cặp kính phản chiếu hình ảnh của đối phương: "Vậy bây giờ thì sao?"
Khóe môi Yến Nam Sâm khẽ cong lên, rồi lại nhịn xuống, được nước làm tới, giả vờ trầm giọng nói: "Vẫn chưa hiểu rõ."
"Vậy bây giờ thì sao?"
Khi bàn tay được đặt vào trong áo sơ mi, trực tiếp áp lên vùng bụng phẳng lì, rõ ràng mới được sáu tuần, đứa bé nhiều nhất cũng chỉ là một mầm nhỏ, nhưng Yến Nam Sâm lại cảm thấy dường như nó đang sống động nhảy nhót trong lòng bàn tay.
Giang Nhất đặt tay Yến Nam Sâm lên eo mình, lại hỏi: "Bây giờ em đã hiểu chưa?"
Yến Nam Sâm không vội trả lời, mà nhìn Giang Nhất thật sâu, ánh mắt lóe lên, một lúc sau hắn mới cười: "Đã hiểu rồi." Nói xong nhẹ nhàng ôm Giang Nhất vào lòng.
"Hiểu được gì rồi?"
"Hiểu được trước đây chúng ta không đủ dũng cảm, hiểu được cuối cùng vẫn có những điều tiếc nuối, hiểu được bây giờ chúng ta đã bắt đầu lại, hiểu được bây giờ em có thể ở bên anh, anh yêu em, em yêu anh, chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc đứa bé này, gia đình bốn người chúng ta sẽ luôn hạnh phúc."
"Chỉ vậy thôi sao?"
"Ừ, chỉ vậy thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!