Kỳ ph*t t*nh rất mãnh liệt.
Cả đêm không ngủ.
Ánh sáng ban mai nhẹ nhàng chiếu vào phòng.
"Nhất Nhất, nghỉ ngơi chút nhé? Quần quật cả đêm rồi, để em gọi đồ ăn cho anh." Yến Nam Sâm cúi đầu nhìn Giang Nhất đang nằm trên người mình.
Mắt người này sưng đỏ vì khóc, toàn thân đẫm mồ hôi.
"... Không được." Giang Nhất nằm mềm nhũn trên người Yến Nam Sâm lộ rõ sự mệt mỏi, đuôi mắt anh đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào khàn khàn, nhẹ như đang nũng nịu, âm cuối phát ra không rõ nghĩa: "Không muốn nghỉ ngơi."
Thực ra cả đêm nay đã rất mệt, nhưng vì kỳ ph*t t*nh nên cơ thể anh cứ h*m m**n mãi không ngừng.
Yến Nam Sâm bật cười chịu thua, hắn vén những lọn tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán Giang Nhất, nhấc anh lên cao hơn, rồi nghiêng người ôm anh vào lòng: "Bây giờ phải nghỉ ngơi, kỳ ph*t t*nh còn dài, anh sẽ mất sức đấy, biết không?"
Nói xong, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đã bị nước mắt bao phủ.
Lại sắp khóc nữa rồi.
"Không mà, còn muốn nữa." Giang Nhất dụi mặt vào ngực Yến Nam Sâm, giọng nghẹn ngào: "Em không được hả?"
Yến Nam Sâm lại cười, thật hết cách với anh.
Thật ra hắn rất ít khi thấy Giang Nhất nũng nịu và khóc như vậy, tính cách của người này rất ngang ngạch luôn muốn trên cơ hắn, đặc biệt khi còn là Alpha, hầu như hắn sẽ bị người này điều khiển. Nhưng sau khi phân hóa thành Omega, anh đã mềm mỏng hơn.
Hắn không nỡ quá tàn nhẫn đối với Giang Nhất, nên chưa từng k*ch th*ch Giang Nhất mở khoang sinh sản.
Nhưng giờ hết cách rồi, chỉ có thể tiêm cho Giang Nhất một mũi thuốc bổ sung dinh dưỡng, làm thêm lần nữa.
Sau khi kết thúc.
Anh mệt mỏi nằm trong lòng Yến Nam Sâm, tay cũng không nhấc nổi.
"... Puppy, làm thêm một lần nữa không?"
Yến Nam Sâm ôm Giang Nhất, nghe anh nói vậy thì vô cùng bất lực: "Nghỉ ngơi đã nhé?"
"... Hai chúng ta vô dụng quá à." Giang Nhất dựa vào ngực Yến Nam Sâm, nhắm mắt lại, giọng nghẹn ngào: "Em không mở được khoang sinh sản của anh, em không được rồi Puppy."
Yến Nam Sâm bất lực cười, chiều theo anh, đặt tay lên trán anh, dỗ anh ngủ: "Ngoan, ngủ một lúc đã."
"Em kém quá à..." Giang Nhất lầm bầm, dưới sự dỗ dành nhẹ nhàng của bàn tay trên trán, mí mắt dần nặng trĩu, từ từ ngủ thiếp đi.
Hoàn toàn không biết ánh mắt đang nhìn anh ngày càng thâm sâu.
Yến Nam Sâm nhìn Giang Nhất đang ngủ say, đầu ngón tay nhẹ nhàng v**t v* mí mắt sưng đỏ của anh, như nghĩ đến điều gì đó, hắn khẽ nói bên tai anh: "Ngoan, tỉnh lại rồi em sẽ cho anh biết Puppy có được hay không."
Khoảng mười phút sau, hắn mới bế Giang Nhất vào phòng tắm tắm rửa, trong lúc đó cũng bảo người dọn dẹp phòng.
Trong quá trình này, Giang Nhất đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say, dù làm gì cũng không tỉnh lại, hắn biết người này kiệt sức thật rồi.
Yến Nam Sâm lau khô người anh rồi bế anh ra khỏi phòng tắm, lúc này phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, cũng thay ga mới, hắn đặt anh lên giường, rồi mới đi tới cạnh cửa sổ để gọi điện thoại.
Ánh sáng ban mai chiếu vào phòng, chiếu rõ những vết cào trên bờ lưng rắn chắc của Yến Nam Sâm.
Ngay khi đầu giây bên kia bắt máy, Yến Nam Sâm nghe thấy giọng nói phàn nàn đau khổ vang lên.
"Đại ca, bên này vẫn là nửa đêm đấy, mới vừa ngủ được thì em gọi điện đánh thức anh dậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!