Họ chính thức ở bên nhau.
Chuyện này không lâu sau đó cả gia đình đều biết, việc Yến Nam Sâm có thể tìm lại Giang Nhất khiến cả nhà đều bất ngờ. Nhưng đối với ba của Yến Nam Sâm, Sở Cố Chi, rõ ràng đây là chuyện nằm trong dự liệu của ông.
Ông nhìn thấy con trai đưa Giang Nhất về nhà, đây là lần đầu tiên ông gặp lại anh sau năm năm, ông ôm Giang Nhất đầy thương tiếc.
"Những năm qua con đã vất vả rồi, sau này nếu cần gì cứ đến tìm ba hoặc ba lớn, chúng ta là người một nhà."
Giang Nhất biết những năm qua ba của Yến Nam Sâm vẫn luôn để mắt tới anh, cũng biết Sở Bắc Hành chăm sóc anh theo ý của ông. Có lẽ vì ba mẹ mất sớm nên khi nhận được cái ôm ấm áp và sự quan tâm từ người ba Omega này khiến anh cảm thấy rất xúc động.
"Cảm ơn ngài đã luôn quan tâm con suốt những năm qua."
Sở Bắc Hành đang pha trà ở bên cạnh đột nhiên chen vào một câu lạnh lùng: "Chẳng lẽ những năm qua tôi không phải người? Tôi đúng là số khổ mà, chăm bạn hết mình bạn lại cảm ơn mỗi ông bô."
"Anh trai, cảm ơn anh." Yến Nam Sâm vỗ vai Sở Bắc Hành.
Sở Bắc Hành cười khẩy: "Nhẹ nhàng quá, không đủ chân thành."
"Tòa nhà ở Tây Nhất em định làm công ty giải trí, năm sau sẽ hoàn thành và đưa vào sử dụng, anh muốn không?" Yến Nam Sâm nhớ lại mấy năm trước chú Hữu Phán đầu tư vào ngành công nghiệp giải trí, hiện giờ hắn có rất nhiều công ty con trong tay, nhưng công ty giải trí thì hắn thực sự không hiểu biết nhiều.
"Công ty giải trí?" Sở Bắc Hành nhướng mày, anh ta nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt hiện vẻ hứng thú: "Cái này tạm được."
Sở Cố Chi đẩy tập tài liệu trên tay về phía Giang Nhất: "Vẫn còn gọi xa lạ như vậy à? Hay con cảm thấy Nam Sâm cần phải xem xét thêm?"
Yến Nam Sâm ngồi bên cạnh Giang Nhất, đáy mắt hiện lên vài phần lo lắng, hắn định nói lại thôi, nhìn sang gương mặt nghiêng của Giang Nhất, nhẹ nhàng chọc vào eo anh, nhỏ giọng nói: "Nhất Nhất, anh đã nói sẽ kết hôn với em mà."
Giang Nhất bị hành động trẻ con của Yến Nam Sâm làm bật cười, anh ấn tay hắn xuống, nghiêm túc nhìn hai người ba của Yến Nam Sâm đang ngồi trước mặt mình: "Ba nhỏ, ba lớn, cảm ơn hai người."
"Vậy thì văn bản này, lập tức có hiệu lực." Sở Cố Chi khẽ gõ ngón tay lên tập tài liệu đặt trên bàn, ông nhìn Giang Nhất: "Con còn nhớ lời hứa năm năm trước ba đã nói với con không?"
Giang Nhất đương nhiên vẫn nhớ, một bản của tài liệu này đang ở chỗ anh, anh gật đầu: "Vâng, con nhớ."
Yến Nam Sâm lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, hắn hơi ngẩn ngơ: "Lời hứa gì?"
"Để đứa bé là một trong những người thừa kế tương lai của tập đoàn Ngân Hà, tất cả cổ phần đứng tên con sau này đều thuộc về Kiều Kiều, có ý kiến gì không?" Sở Cố Chi mỉm cười nhìn Yến Nam Sâm.
Yến Nam Sâm không dám phản bác ba mình, cũng cảm thấy điều này là đương nhiên, dù sao trong nhà họ luôn là hình thức kế thừa như vậy. Điều này cũng khiến hắn hiểu ra, năm năm trước ba hắn đã tính toán rất kỹ, biết rõ Giang Nhất sẽ trở lại, cũng biết hắn có thể tìm lại Giang Nhất.
Hắn cười nói: "Sao con có thể có ý kiến gì được chứ."
"Hiện tại Kiều Kiều chưa đủ tuổi thành niên, những cổ phần này đều đứng tên Giang Nhất, có ý kiến gì không?"
Giang Nhất ngạc nhiên nhìn ba của Yến Nam Sâm.
Ngay giây tiếp theo, tay anh bị Yến Nam Sâm nắm lấy, mười ngón tay đan vào nhau.
"Con yêu anh ấy, của con chính là của anh ấy, nên con không có ý kiến gì."
Giang Nhất nghiêng đầu nhìn Yến Nam Sâm, giọng điệu chắc chắn như vậy khiến anh lập tức liên tưởng đến điều gì đó, ánh mắt dưới cặp kính lóe lên, vành tai dần ửng đỏ.
Yến Nam Sâm cảm nhận được ánh mắt của anh, cũng nghiêng đầu nhìn lại, mỉm cười dịu dàng.
Sở Bắc Hành đang pha trà ở phía đối diện im lặng không nói gì, trong lòng rất đau đớn.
Một người hai người thành đôi, bao giờ mới đến lượt anh ta.
Thời gian trôi nhanh, nửa năm sau, khi tình trạng sức khỏe của Giang Nhất khá hơn, anh cùng Kiều Kiều tiến hành cấy ghép con chip siêu trí nhớ.
"Sự thích ứng của cậu ấy với con chip chỉ có 60%."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!