Chương 41: (Vô Đề)

"Đây là thuốc điều trị trầm cảm của em."

Hai chữ "Trầm cảm" như một tảng đá lớn đè nặng Giang Nhất. Mắt Giang Nhất đỏ hoe, đôi môi mỏng khẽ run rẩy, lông mày nhíu chặt lại, cứ thế nhìn Yến Nam Sâm, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, tất cả mọi ngôn từ lúc này đều không thể diễn tả được cảm xúc như sắp sụp đổ của anh, ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn.

Khó tin, không thể thừa nhận.

Tại sao?

Anh siết chặt tay, nghiêng người đi, hơi ngửa đầu lên, cảm giác ngột ngạt nơi lồng ngực khiến anh khó chịu. Không thể nói thành lời.

Đầu óc trống rỗng, thân thể hơi lảo đảo.

"Nhất Nhất!" Yến Nam Sâm nhanh tay đỡ lấy Giang Nhất, thấy anh khóc mà lòng đau như cắt. Hắn ôm anh vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về, dịu giọng trấn an: "Em không sao, thật sự không sao, chỉ cần uống thuốc đúng giờ là không có vấn đề gì cả, anh đừng khóc."

Giang Nhất tựa trán lên vai Yến Nam Sâm, nước mắt cứ thế rơi xuống. Anh nhận ra cơ thể Yến Nam Sâm đang run, nhưng hắn cố gắng kìm chế để ôm lấy anh, càng như vậy, Giang Nhất càng đau lòng.

Anh không biết phải dùng từ gì để diễn tả nỗi đau này, cảm giác nghẹt thở, sợ hãi, cảm xúc tồi tệ dâng trào như sóng lớn cuốn anh vào một mớ hỗn độn.

Rốt cuộc là tại sao?

... Vì anh ư?

Giang Nhất nhẹ nhàng đẩy ngực Yến Nam Sâm ra. Tay anh run rẩy siết chặt lấy lồng ngực mình, tim đau đến mức không thể đứng vững, chậm rãi khuỵu xuống, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm vào những viên thuốc trắng vương vãi trên mặt đất.

Ngón tay run rẩy chạm vào chúng, cảm giác lạnh lẽo truyền đến khiến anh không thể bình tĩnh nổi.

Thấy Giang Nhất chạm vào thuốc rồi nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống, không nói một lời nào, nỗi đau đớn tột cùng này khiến Yến Nam Sâm vô cùng lo lắng. Hắn không thể chịu được cảnh Giang Nhất như vậy, liền đưa tay định kéo anh lên: "Anh vừa tỉnh, đừng ngồi xổm như thế, anh lên giường trước đi đã."

Nhưng bàn tay vừa vươn ra đã bị Giang Nhất nắm chặt, hắn lập tức sững sờ.

Bàn tay này rất lạnh, run rẩy không ngừng.

"... Puppy, là anh khiến em bị bệnh, đúng chứ?"

Tiếng nức nở nghẹn ngào vang lên trong căn phòng bệnh. Yến Nam Sâm quỳ một gối trước mặt Giang Nhất, đối diện với khuôn mặt đầy nước mắt của anh, cảm nhận được sự sụp đổ trong cảm xúc của người trước mặt.

Khoảnh khắc này, hắn cảm thấy vô cùng hối hận.

"Không, không phải vì anh." Yến Nam Sâm lo lắng anh khóc quá nhiều, hai tay nâng khuôn mặt anh lên lau nước mắt. Nhưng rồi, hắn bắt gặp ánh mắt Giang Nhất đang đẫm lệ nhìn chằm chằm vào mình, trái tim run lên một nhịp.

Trong đôi mắt màu hổ phách ướt át kia phản chiếu hình bóng hắn, chan chứa sự tự trách, khó tin, nhưng nhiều hơn cả là đau lòng, là xót xa.

Cảm nhận được tình cảm mãnh liệt đó, Yến Nam Sâm cúi đầu xuống, đôi mắt cũng dần đỏ hoe.

"Puppy, là vì anh... đúng không?" Giang Nhất quỳ xuống sàn, nhẹ nhàng nắm chặt đôi bàn tay đang ôm lấy gương mặt mình. Thấy hắn đột nhiên cúi đầu, một nỗi đau vô hình lan tràn trong lồng ngực khiến anh bật khóc thành tiếng: "Em bị bệnh, tại sao không nói với anh?"

Yến Nam Sâm thấy Giang Nhất quỳ xuống, hắn theo phản xạ muốn ôm anh vào lòng. Nhưng khi nghe câu hỏi đó, hắn lại lặng người một lúc, chậm rãi rút tay về, không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Nhất: "Em có tư cách gì để nói với anh chứ? Là do em gieo gió gặt bão mà thôi."

"Từ khi nào?" Giang Nhất vừa khóc vừa hỏi. Thấy hắn không dám nhìn mình, anh nhích lại gần hơn, nâng mặt hắn lên, ép hắn phải nhìn thẳng vào mắt mình: "Nhìn anh."

Yến Nam Sâm chạm phải hai mắt đẫm nước của Giang Nhất, thấy anh khóc đến mức lem nhem, lòng hắn đau như dao cắt, hắn né tránh ánh nhìn ấy: "Năm ngoái."

"Yến Nam Sâm." Đôi tay Giang Nhất run rẩy khi nâng khuôn mặt hắn, giọng anh nghẹn lại, khóe môi căng cứng: "... Em đừng lừa anh, nếu còn dám lừa anh, anh sẽ không cần em nữa."

"Đừng không cần em mà."

Đôi mắt Yến Nam Sâm ánh lên vẻ hoảng loạn. Hắn ngồi bệt xuống đất, kéo Giang Nhất vào lòng, ôm chặt lấy anh, giọng nói khẽ run lên: "Em nói, em sẽ nói hết với anh... Chỉ cần anh đừng rời xa em nữa."

Đây là sự cầu xin đầy tuyệt vọng, là nỗi sợ hãi tột cùng. Giang Nhất nhận ra sự bất thường trong cảm xúc của hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!