Chương 40: (Vô Đề)

Ngay khi Giang Nhất nhìn thấy máu, cánh tay đã bị nắm lấy, anh ngẩn người quay đầu, đối diện với biểu cảm thâm trầm của Yến Nam Sâm, tức khắc chột dạ lấy khăn che mũi.

"Anh lại đây." Yến Nam Sâm nói.

Giang Nhất thấy Yến Nam Sâm nghiêm túc, chỉ có thể đi theo hắn: "Ừ."

Sở Bắc Hành đang trông đám nhóc con thấy hai người bọn họ cùng nhau đứng dậy, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, thấy Giang Nhất che mũi, đoán chắc là lại chảy máu mũi, buông tiếng thở dài rất nhỏ: "Nhịn đến hỏng người rồi à?"

Giang Nhất: "..."

Yến Nam Sâm nhíu mày.

Toilet.

"Tối hôm qua có chảy máu mũi không?"

Giang Nhất tháo kính đặt ở một bên, cong lưng đứng trước bồn rửa tay rửa mặt, nghe thấy Yến Nam Sâm hỏi vậy, anh suy tư hai giây, sau đó ngẩng đầu: "Có."

Sắc mặt Yến Nam Sâm trở nên đen kịt.

"Lúc tắm rửa, em gọi mãi anh không nghe là đang giấu diếm à?" Yến Nam Sâm nhìn nước trên mặt anh, rút tờ khăn giấy, nâng cằm anh lên lau mặt cho anh.

Giang Nhất để hắn lau mặt, tự hỏi hai giây rồi lắc đầu: "Không phải, anh ngủ quên."

Nói xong lại thấy sắc mặt Yến Nam Sâm trầm xuống.

Anh thấy Yến Nam Sâm như vậy lại nghĩ đến năm năm trước, người này đi làm lúc nào cũng cau có, bèn duỗi tay nhéo mặt hắn: "Đừng hung dữ như vậy, chỉ là chảy máu mũi thôi, thời tiết nóng rất dễ bị mà."

Thật ra là do cơ thể khô nóng, Yến Nam Sâm ở quá gần, pheromone của Alpha mà anh thích nhất liên tục ảnh hưởng đến anh.

"Chỉ chảy máu mũi thôi?" Yến Nam Sâm giữ lấy tay anh, bị thái độ này làm cho tức giận: "Từ lúc anh trở về đến giờ đã chảy máu bao nhiêu lần, lên sơn sốt bao nhiêu lần? Vậy mà còn gọi là 'chỉ thế thôi' à?"

"Anh bị mất cân bằng nồng độ pheromone, giờ chúng ta chỉ cần ôm nhiều hơn là được rồi mà." Giang Nhất thấy Yến Nam Sâm hơi lo lắng quá độ, duỗi tay ôm lấy hắn: "Đừng lo, không sao đâu."

Dù sao cũng không thể nói sự thật là anh nhịn tới hỏng người đâu nhỉ? Thế thì xấu hổ lắm.

"Sao em có thể dửng dưng được, em rất lo lắng." Yến Nam Sâm ôm Giang Nhất, chỉ cần tưởng tượng đến tình cảnh Giang Nhất không ở trong tầm mắt hắn, đáy lòng lại vô cùng lo âu: "Em muốn sống cùng anh."

Giang Nhất cười ra tiếng: "Nào có kiểu vừa mới yêu đương đã đòi ở chung, nên tiến hành từng bước một chứ?"

"Em nghiêm túc, không đùa với anh." Yến Nam Sâm thấy anh còn tâm trạng cười đùa, nhíu mày: "Giang Nhất, tình trạng anh như này làm em rất sợ hãi, xong tiệc em bảo anh Bắc Hành đưa bọn trẻ về, chúng ta đến bệnh viện một chuyến."

Giang Nhất muốn nói lại thôi, anh đã có thể lường trước nếu tới bệnh viện thì bác sĩ sẽ nói cái gì, hẳn là nguyên nhân mà kỳ ph*t t*nh của anh chậm chạp không tới.

"Em tin anh đi mà, anh thật sự không sao đâu."

Yến Nam Sâm thấy Giang Nhất phản đối, trong lòng chỉ toàn bất an: "Nhất Nhất, em chỉ muốn chắc chắn anh vẫn ổn, để em yên tâm được không?"

"Hôm nay anh không muốn đi." Giang Nhất biết người này cố chấp, chỉnh gọng kính: "Ngày mai nhé, được không?"

Yến Nam Sâm trầm mặc giây lát, hắn cứ như vậy quan sát Giang Nhất, đoán rằng hôm nay là sinh nhật Kiều Kiều nên anh không muốn làm con gái sợ, chỉ có thể tạm bỏ qua: "Thế giờ còn chỗ nào khó chịu không?"

Đúng lúc ấy, hắn thấy Giang Nhất sờ ngực, đầu ngón tay gẩy cúc áo sơmi, yết hầu lăn lên lộn xuống.

Giang Nhất cười khẽ, tháo hai cúc áo sơmi phía trên, ngón tay thon dài vạch cổ áo, xương quai xanh và chiếc cổ thon dài lộ ra, trói chặt ánh mắt của Yến Nam Sâm vào đó.

"Puppy, hay là em cắn anh một cái đi?"

Yến Nam Sâm nhìn làn da nơi cổ ấy, ánh mắt lóe sáng, giây tiếp theo đã bị Giang Nhất túm áo sơmi kéo đến trước mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!