Bọn họ vẫn duy trì tư thế đó, ôm hôn kịch liệt.
Như muốn bù đắp lại tất cả những cái hôn còn thiếu suốt năm năm qua.
Thẳng đến khi Giang Nhất bị hôn đến khó thở, cũng đã là nửa tiếng sau, lúc này mới duỗi tay đẩy Yến Nam Sâm, quay mặt đi, nhỏ giọng th* d*c: "... Từ từ, không khí."
Anh nghe thấy Yến Nam Sâm nhẹ giọng cười ở bên tai, ngay sau đó những cái hôn nhỏ vụn rơi từ môi xuống gò má, lại từ gò má lên chóp mũi, từ chóp mũi lại hôn đến mí mắt.
"Nhất Nhất, em rất vui."
Có lẽ là giọng nói của Yến Nam Sâm quá mức gợi cảm, khàn khàn mang theo ý cười, dịu dàng trầm ấm nói bên tai anh, một cái hôn lại nói một câu.
"Nhất Nhất, năm năm qua, không ngày nào em không yêu anh." Yến Nam Sâm xoa gáy Giang Nhất, hơi nghiêng đầu, cánh môi v**t v* gương mặt anh, giữ tư thế như vậy, vừa nói vừa hôn lên cằm anh: "Có anh ở đây thật tốt, em thật sự rất vui."
Môi lướt xuống chút nữa, hôn lên yết hầu.
Giang Nhất còn đang điều chỉnh hô hấp, giây tiếp theo yết hầu đã bị hôn lên, anh vô thức ngửa cổ ra sau, yết hầu lăn qua lăn lại, trong nháy mắt có cảm giác như bị Yến Nam Sâm cướp đi hơi thở.
Có lẽ do bản năng thôi thúc, thân thể hướng về phía Yến Nam Sâm khiến anh không thể kiểm soát được bản thân.
"... Yến Nam Sâm, em..."
Yến Nam Sâm đỡ eo Giang Nhất, bàn tay tìm thấy hõm eo nhạy cảm nhất của người này, khiến cho thân thể anh phát run, đuôi mắt phiếm hồng, còn có pheromone hương hoa nhài mà hắn mê mẩn nhất lướt qua mũi, đáy mắt hắn phản chiếu khuôn mặt ửng đỏ của anh.
Càng như thế, hắn càng khao khát.
"Nhất Nhất, vẫn nhạy cảm như vậy à?"
Giang Nhất không thể nhịn được nữa, anh đẩy ngã Yến Nam Sâm, ngồi ở trên bụng hắn, ấn chặt hai vai hắn, từ trên cao nhìn xuống, đáy mắt long lanh nước phản chiếu dáng vẻ Yến Nam Sâm: "Yến Nam Sâm, còn phải tổ chức sinh nhật cho Kiều Kiều, đừng có trêu chọc anh."
Động tác ấy vô tình đẩy quả bóng bay bên cạnh bay lên.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Mắt thấy có quả bóng bay sắp đụng vào mặt anh, Yến Nam Sâm nhanh tay hất nó đi, ngay sau đó Giang Nhất liền cảm giác sau mông cực nóng, không chút để ý, lơ đãng dính chặt vào. Anh khẽ kinh ngạc, giây tiếp theo là xấu hổ, cuối cùng bất đắc dĩ xuống khỏi người Yến Nam Sâm: "Không chơi nữa, bơm bóng bay đi."
Anh muốn đứng lên lại bị Yến Nam Sâm giữ chặt, ngã ngồi trong lòng hắn.
"Chúng ta vừa mới làm lành, ôm thêm một phút được không?"
Giang Nhất nghe Yến Nam Sâm làm nũng ở bên tai giống như ngày trước, nhưng khi đó anh cũng không nghĩ nhiều, bởi vì khi đó anh cho rằng người thích làm nũng là Sở Bắc Hành, ở trong mắt anh, Yến Nam Sâm kiêu căng ngạo mạn ấy không thể nào biết làm nũng.
Thế nhưng trên thực tế, Sở Bắc Hành không làm nũng, mà người thích làm nũng lại là Yến Nam Sâm.
"Yến Nam Sâm, nếu khi đó em thành thật với anh, rồi làm nũng một chút, chúng ta hẳn là sẽ không chia tay." Anh ăn ngay nói thật, cũng nói ra vấn đề mà bản thân đã tự hỏi nhiều lần, anh chưa bao giờ nói với ai, bao gồm cả Sở Bắc Hành.
Nếu lúc trước Yến Nam Sâm thẳng thắn sớm hơn, có lẽ anh sẽ không tức giận như vậy, cũng sẽ không thất vọng thương tâm mà rời đi.
Yến Nam Sâm ngơ ngẩn, khẽ kinh ngạc, sau đó đỏ mắt, cúi đầu hôn lên tai Giang Nhất, buồn rầu nói: "Vợ, em biết sai rồi."
"Ồ." Giang Nhất lạnh lùng cười một tiếng: "Sở Bắc Hành nói năm năm nay em thật sự rất vui vẻ thoải mái, căn bản không có thời gian nhớ đến anh, bên cạnh còn có rất nhiều người vây quanh."
"Không có, em chỉ cần anh, em chỉ yêu anh." Yến Nam Sâm vùi mặt vào hõm cổ Giang Nhất: "Trừ anh ra em không cần ai hết."
Giang Nhất vừa nghe giọng nói nghẹn ngào của Yến Nam Sâm, chung quy là vẫn mềm lòng, anh vươn tay xoa đầu Yến Nam Sâm: "Bỏ đi, đã qua rồi."
Tuy rằng trong lòng anh vẫn không rõ vì sao lúc trước Yến Nam Sâm không chịu thẳng thắn với anh.
Cho dù ban đầu nói dối, nhưng anh đâu có nhẫn tâm đến mức đó?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!