Trong phòng ngủ, người nào đó lại bắt đầu xoay người.
Lần này anh không lo lắng vì người bên cạnh không có chăn, mà là lo hắn sẽ phát hiện ra chiếc áo sơ mi anh giấu trong chăn.
"... Mình thật là, thấy ngu chưa."
Giang Nhất xấu hổ trùm chăn lên đầu, cho đến khi cả người nóng lên mới xốc chăn ra, nhưng như vậy cũng không thể giảm tốc độ nhịp đập của trái tim, trong lòng anh còn có chút chờ mong.
Chờ mong?
Anh đang chờ mong cái gì?
Cái áo sơ mi này anh đã mặc rồi, dù cho Yến Nam Sâm có phát hiện thì làm sao, hắn cũng không thể ngửi áo sơ mi như một tên b**n th** được, hoặc có thể là...
Rèee!
Di động đặt trên tủ đầu giường bỗng rung lên, Giang Nhất dừng lại nửa giây, như thể đoán được người gọi tới là ai.
Anh thấy di động phát ra ánh sáng trong căn phòng mờ tối, cùng với tiếng ma sát của nó vào mặt tủ vang lên chấn động khiến dây thần kinh anh như nảy lên, đáy lòng thấp thỏm.
Vài giây sau, anh vươn tay cầm lấy điện thoại, thấy thông tin người gọi 'Chó puppy', tim anh đập càng nhanh và mạnh hơn, chưa kịp suy nghĩ gì thêm đã nhanh tay ấn nhận cuộc gọi.
Ngay khi đầu bên kia truyền đến tiếng cười trầm khàn nhỏ nhẹ, cả người anh lập tức nóng bừng lên, rõ ràng trong phòng có mở điều hoà nhưng vẫn cảm thấy rất nóng.
"Nhất Nhất, anh có biết em đang làm gì không?
Giang Nhất nghe thấy hô hấp bên kia điện thoại hơi nặng nề, còn có tiếng ma sát rất nhỏ vang lên, hầu kết không nhịn được khẽ lăn: "... Em đang làm gì?"
"Anh cho em áo sơ mi, không phải để em nhớ đến anh à, bây giờ em nhớ anh, rất nhớ anh."
Ngay khi mơ hồ nghe thấy âm thanh dính dớp, anh nhảy dựng lên, trừng lớn mắt, nhưng sợ dọa đến Kiều Kiều, anh thẹn quá hóa giận đè thấp giọng: "Yến Nam Sâm!"
"Nhất Nhất, em rất muốn được ôm anh."
Có lẽ còn chưa kết thúc, giọng Yến Nam Sâm không có chút thoả mãn nào, ngược lại thêm phần trầm thấp, cho dù là qua điện thoại cũng không thể ngăn cản sự gợi cảm đến từ hơi thở gấp gáp đó, giống như có thể dựa vào âm thanh để tưởng tượng ra hành động của người này, hắn đang q*** t**, không biết hắn có đang mặc quần thể thao màu xám hay không, nhưng chắc chắn là hắn đang cầm áo sơ mi của anh trong tay.
Giang Nhất ngồi bên giường, tay nắm chặt mép giường, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi, tựa hồ bị đối phương ảnh hưởng, hô hấp của anh cũng dần trở nên dồn dập hơn, anh cảm nhận được lỗ tai mình nóng bừng, tuyến thể sau gáy nóng bừng, chỉ một nơi trên cơ thể nóng lên là trái tim cũng run rẩy theo.
Anh nghe thấy giọng nói của mình đang run: "Yến Nam Sâm, đừng đùa..."
"Nhất Nhất, em thật sự rất yêu anh, yêu anh rất nhiều."
Một câu lại một câu triền miên vang lên cách di động, giọng nói thầm thì đầy kh*** g** chạm vào màng nhĩ, giống như dòng điện mỏng manh lan ra đại não, lý trí một tấc lại một tấc bị Yến Nam Sâm xâm chiếm.
"Nhất Nhất, có thể yêu anh là điều hạnh phúc nhất đời này của em."
Giang Nhất cầm đi động cúi đầu, thái dương dần dần nhiễm mồ hôi, anh cố gắng chịu đựng, nhưng lại bị giọng nói của Yến Nam Sâm đè thắt lưng xuống, cuối cùng anh quay về giường, ôm chăn vào lòng, mở to loa điện thoại đặt bên tai, rồi sau đó cắn chặt môi dưới cố gắng không để bản thân phát ra âm thanh.
"Nhất Nhất, nghe thấy không, em đang làm gì."
Giang Nhất hơi hơi ngửa đầu, mồ hôi rơi xuống cổ anh, hầu kết lăn lộn: "... Không biết."
"Nhất Nhất, em đang yêu anh."
Trong nháy mắt, Giang Nhất nghe thấy hô hấp Yến Nam Sâm trở nên dồn dập hỗn loạn hơn, mà chính trong khoảnh khắc hắn thở ra đó đã chặt đứt lý trí anh, cũng khiến cho toàn bộ ý chí của anh đứt đoạn, anh cúi đầu cắn chăn, đầu ngón tay khẽ run, thắt lưng căng chặt.
Ước chừng một phút sau, hai người chưa bình ổn hô hấp cách nhau một bức tường, cách một đường chuyền điện thoại, nghe thấy dư âm của đối phương vang lên rõ ràng bên tai.
Có lẽ Yến Nam Sâm ở đầu kia điện thoại nghe ra cái gì, hắn cười nói: "Nhất Nhất, áo sơ mi bẩn rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!