Thành quả mua sắm trong trung tâm thương mại tối nay tất nhiên không thể để một mình ai đó thu dọn. Một nhà ba người cùng nhau vào phòng thay đồ, phân loại và treo tất cả quần áo mới mua lên.
Dưới sự chỉ huy của Kiều Kiều, họ còn dành ra một góc trong phòng thay đồ để treo những bộ đồ đồng phục gia đình của ba người.
Do số lượng đồ đạc quá nhiều, phòng thay đồ đã chật kín, không còn chỗ trống chứa thêm bất cứ thứ gì khác.
"Để mấy thứ còn sót sang căn hộ kế bên đi." Yến Nam Sâm nói. Hắn vốn định đợi sau khi sửa sang xong mới nói với họ, nhưng bây giờ đồ đạc la liệt khắp nhà, không còn cách nào khác.
Giang Nhất biết Yến Nam Sâm mua căn hộ bên cạnh là chuyện đã rồi, cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể chấp nhận dọn đồ thừa và đống đồ chơi của Kiều Kiều qua đó trước.
Căn hộ bên cạnh rộng hơn rất nhiều so với căn hộ họ đang ở, vì chưa có nội thất nên trông khá trống trải.
"Ba lớn, ba sống một mình ở đây hả? Nhưng chỗ này đâu có gì, ba ngủ trên sàn à?" Kiều Kiều ngước mắt lo lắng nhìn Yến Nam Sâm đang ôm đống đồ: "Sao con không biết ba ở đây nhỉ? Bình thường ba lén về đây lúc nào vậy?"
Yến Nam Sâm đặt mấy túi quần áo và hộp quà đồ chơi sang một bên, mỉm cười nói: "Không phải, ba lớn không ở đây thường xuyên. Vì biết hai ba con con sống ở đây nên mới mua, muốn được ở gần hai người hơn. Giờ vẫn chưa mang đồ nội thất vào thôi."
Thấy Giang Nhất đang ôm mấy hộp đồ chơi xếp hình của Kiều Kiều, hắn liền đưa tay nhận lấy.
Giang Nhất chợt thấy tay mình trống không, nhìn Yến Nam Sâm cầm đồ của mình đi mất, sững người nửa giây, sau đó mới thả tay xuống.
"Tại sao ba lại sống ở căn hộ bên cạnh?" Cuối cùng, Kiều Kiều không nhịn được thắc mắc: "Nhà chúng ta ở đây mà? Hay là nhà quá nhỏ, không đủ chỗ ở? Đến bác cả cũng không ở chung nữa, ba lớn cũng thấy nhà nhỏ quá sao?"
Giang Nhất sững người hai giây. Có lẽ vì Kiều Kiều chưa bao giờ nói ra những điều này nên anh chưa từng nghĩ tới. Dù sao từ nhỏ Kiều Kiều đã do Sở Bắc Hành chăm sóc, theo lý mà nói cô bé đáng lẽ phải không quen môi trường sống ở đây. Nhưng Kiều Kiều chưa từng nhắc đến.
Ngoại trừ mấy ngày đầu mới đến, mỗi ngày đều khóc đòi tìm bác cả, sau này không còn thấy nhắc nữa.
Hơn nữa, căn nhà trước đây họ sống ở Mỹ rất rộng, Kiều Kiều sinh ra và lớn lên ở đó, có thể cô bé không có khái niệm về tiền bạc, nhưng lại có cảm nhận về môi trường sống. Đối với một đứa trẻ, cô bé chỉ đơn giản nghĩ rằng mình đã chuyển từ một căn nhà lớn sang một căn nhà nhỏ hơn, rồi cho rằng vì nhà nhỏ nên bác cả không ở cùng nữa.
Anh cụp mắt xuống, trong lòng dâng lên cảm giác áy náy.
"Tối nay ba sẽ ngủ ở đây."
Giang Nhất kinh ngạc nhìn Yến Nam Sâm.
Yến Nam Sâm ôm lấy Kiều Kiều, cười nhìn con gái: "Sao nhà lại nhỏ được chứ? Không nhỏ đâu, chỉ là đồ của chúng ta nhiều quá thôi. Vì vậy, ba lớn mua căn hộ bên cạnh để làm chỗ đựng đồ chơi cho Kiều Kiều. Thế thì nhà sẽ không nhỏ nữa. Còn bác cả không phải là không muốn ở với con, mà là vì ông nội cũng nhớ bác cả. Bác cả là con trai của ông nội, cũng giống như Kiều Kiều là con gái bảo bối của Giang Nhất vậy.
Con cũng muốn ở bên ba mình mà, đúng không?"
"Vậy ba lớn thì sao? Bình thường ba sống ở đâu? Có phải là trong căn nhà lớn của ông nội không?"
"Ừ."
"Nhưng Kiều Kiều cũng là bảo bối của Yến Nam Sâm mà? Con cũng nên được ở gần ba lớn chứ? Hay ba lớn vẫn chưa chịu xin lỗi ba?" Kiều Kiều nói với vẻ mặt u sầu, đôi vai nhỏ bé xìu xuống, khoanh tay thở dài: "Con nít tụi con làm sai chuyện gì đều phải xin lỗi. Sau đó cô giáo sẽ bảo tụi con ôm nhau một cái, vậy là xong. Sao người lớn cãi nhau hoài vậy?"
Nói rồi cô bé bắt đầu chỉ huy, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay ba lớn, đứng chen vào giữa hai người, giơ tay lên, nghiêm mặt nói: "Được rồi, bây giờ con sẽ chỉ hai người cách xin lỗi. Trước tiên, hai ba hãy đứng đối diện nhau!"
Giang Nhất bất đắc dĩ day trán: "Kiều Kiều, đừng quậy nữa."
"Đứng ngay ngắn vào!" Chất giọng tuy non nớt nhưng nét mặt Kiều Kiều lại vô cùng nghiêm túc. "Bây giờ, mời bạn nhỏ Giang Nhất tiến lên một bước!"
Giang Nhất: "..."
Yến Nam Sâm vô cùng hài lòng với sự sắp xếp của con gái. Hắn ngoan ngoãn như một học sinh gương mẫu, giáo viên nói gì làm nấy. Hắn bước lên trước, đứng đối diện Giang Nhất, rồi nghiêm túc nhìn Kiều Kiều: "Cô giáo Kiều Kiều, ba lớn đứng xong rồi này."
Kiều Kiều lập tức giơ ngón tay cái khen ngợi: "Bạn nhỏ Yến Nam Sâm làm tốt lắm! Thưởng cho một sticker kim cương!"
Yến Nam Sâm bật cười: "Cảm ơn cô giáo." Nói xong, hắn nhướng mày nhìn về phía Giang Nhất.
Giang Nhất híp mắt nhìn Yến Nam Sâm, cho đến khi con gái bước tới bên chân, duỗi tay chọc chọc, anh mới bất đắc dĩ bước lên một bước, dịu giọng nói: "Biết rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!