Giang Nhất cảm thấy mình bị con gái lừa rồi.
Ba người họ đi dạo trong trung tâm thương mại trông vô cùng bắt mắt.
Bé con Kiều Kiều một tay nắm tay ba lớn, tay còn lại lôi kéo ba nhỏ dạo quanh khắp các cửa hàng. Có lẽ do cô bé hơi nhỏ con hơn so với các bạn đồng trang lứa, sắp tròn 5 tuổi nhưng vóc dáng vẫn như trẻ lên ba, diện chiếc váy xinh xắn, tóc buộc hai búi, trông thùy mị đáng yêu như một cô công chúa nhỏ.
Nhưng thùy mị hay không chỉ có Giang Nhất mới biết!
Kiều Kiều bỗng dừng bước, ánh mắt sáng rực khi trông thấy bộ đồ gia đình trưng bày phía trước một cửa hàng quần áo. Cô bé phấn khích quay sang Yến Nam Sâm: "Chờ đến sinh nhật con, cả nhà chúng ta mặc đồ giống nhau nha? Ba lớn à, ba lớn tốt như vậy chắc chắn sẽ đồng ý với Kiều Kiều đúng không~?"
Yến Nam Sâm nghe con gái khen mình tốt, đương nhiên phải làm chuyện một người ba tốt nên làm. Hắn cúi xuống bế Kiều Kiều lên, cười đáp: "Tất nhiên rồi! Chỉ cần Kiều Kiều muốn, ba lớn nhất định sẽ mua cho con. Đúng không nào, ba nhỏ?"
Dứt lời, hắn nhìn về phía Giang Nhất.
Kiều Kiều vội vàng gật đầu phụ họa: "Đúng rồi! Ba tốt như vậy nhất định sẽ đáp ứng nguyện vọng nhỏ này của Kiều Kiều ha!"
Giang Nhất: "..." Bộ đang diễn tuồng hả?
Lúc này, trong khu vực của cửa hàng quần áo khá đông khách, có lẽ gặp đúng thời gian vừa dùng bữa xong nên ai nấy đều tranh thủ dạo chơi.
Ở cái tuổi thích gì cũng muốn có như Kiều Kiều, cô bé hễ nhìn thấy thứ gì ưng mắt là muốn mua ngay. Từ nhỏ đã được bác cả cưng chiều vô điều kiện, lại thêm cái miệng ngọt như mật, giờ có thêm ba lớn vừa mới nhận con sau 5 năm vắng bóng, đương nhiên cũng sẽ chiều chuộng hết mực. Thành ra, ba người họ vô tình trở thành tâm điểm chú ý của không ít người xung quanh.
"Ba lớn, con thích rất chiếc váy này! Ba lớn thấy nó có đẹp không?"
"Đẹp! Mua!"
"Ba lớn, con mặc chiếc này có xinh không?"
"Xinh! Mua!"
"Ba lớn, con chưa có váy này, đẹp quá à."
"Chưa có thì mua."
Giang Nhất đứng cạnh đã nghe không biết bao nhiêu lần câu "mua, mua, mua", nghe đến mức đầu óc tê liệt. Anh có thể đoán được tình cảnh tối nay ở nhà – chắc chắn anh sẽ phát điên vì đống đồ này.
Không chỉ có mỗi váy của Kiều Kiều mà tất cả các mẫu quần áo gia đình trong cửa hàng đều không bỏ qua.
Yến Nam Sâm liếc nhìn quản lý cửa hàng đứng bên cạnh, một tay bế Kiều Kiều, tay khác chỉ về phía hàng loạt bộ đồ gia đình ở gần đó, sau đó tiếp tục chỉ sang khu vực trưng bày phía sau: "Mỗi mẫu trong đây, cứ theo size của ba người bọn tôi, lấy hết."
Mắt Kiều Kiều lập tức sáng như sao: "Woaaa, ba lớn ngầu quá!"
Giang Nhất: "..."
Vì sao Alpha trong cái nhà này lại thích mua đồ dữ vậy nhỉ?! Bây giờ anh đã hiểu lý do năm đó Sở Bắc Hành sang nước M du học một mình cứ phải thuê căn hộ rộng cỡ vậy, bởi vì nếu không rộng, làm sao chứa nổi đống quần áo của anh ta cơ chứ?
"Ba à, ngày mai nhà mình mặc bộ màu hồng này ra ngoài chơi đi!" Kiều Kiều chỉ vào bộ quần áo gia đình màu hồng phấn trên người ma
-nơ
-canh trưng trong tủ kính.
3 bộ quần áo có in hình 3 chú mèo cùng một phong cách. Mèo đen lớn cầm chảo, đang đảo cơm chiên trên bếp. Mèo con ngồi trong xe đẩy, ôm bình sữa. Còn mèo trắng lớn thì cầm bát và thìa, ánh mắt mong ngóng nhìn mèo đen, chờ được cho ăn.
"Ba chính là chú mèo trắng đó." Kiều Kiều vẫn nằm trong vòng tay ba lớn, nũng nịu nói, như thể đang cố tình chọc cho Giang Nhất vui. Cô bé vừa nói vừa cười khanh khách, bàn tay nhỏ xíu vươn ra chọc chọc vào má ba mình: "Vì ba không biết nấu ăn, ngốc ơi ngốc!"
Giang Nhất vừa giận vừa yêu, không nhịn được bế con gái từ tay Yến Nam Sâm qua: "Ai bảo ba không biết nấu ăn, ngày mai ba nấu cho con coi!"
Kiều Kiều giật mình, hoảng hốt xua tay lia lịa, ánh mắt đảo sang cầu cứu ba lớn: "Ba lớn, ba của con nấu ăn đáng sợ lắm, ba lớn nhất định phải cản ba lại! Bằng không, nhà bếp sẽ 'bùm' một phát nổ tung mất!" Nói xong còn sợ hãi vỗ vỗ ngực: "Hồi trước bị 'bùm' một lần rồi đó! Bác cả còn mắng ba nữa cơ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!