"Có việc gì cứ gọi điện thoại cho em." Yến Nam Sâm đứng trước cửa nhà Giang Nhất, nhìn anh nói: "Không có việc gì cũng được, gọi là đến ngay."
Sau khi biết đến sự tồn tại của Niệm Niệm, trong lòng hắn vẫn luôn lo lắng, nhưng hình như Giang Nhất không muốn nói sâu về vấn đề này với hắn, anh còn dặn sau này đừng để nước mắt dính lên tủ kính nữa.
Chỉ hai chữ 'sau này' đã có thể khiến hắn vui vẻ cả đêm.
Nếu không hắn vẫn sẽ chần chừ chưa rời đi, có khi còn mặt dày ở bên cạnh Giang Nhất.
Bây giờ Giang Nhất chỉ muốn Yến Nam Sâm nhanh chóng rời khỏi nhà anh, cũng giúp hắn bình tĩnh lại, anh đứng trước cửa: "Sẽ không có việc gì hết, em đi đi."
Trò 'gọi là đến ngay' là của Kiều Kiều, còn lâu anh mới thèm chơi.
Ngay khi anh sắp đóng cửa, Yến Nam Sâm bỗng chặn lại.
Suýt nữa kẹp trúng tay.
Giang Nhất bực bội trừng mắt nhìn hắn: "Em điên rồi à, không cần tay nữa chắc?"
Yến Nam Sâm mở hé cửa chen vào, cười nói: "Em biết anh không dùng sức nên em không sợ, em chỉ muốn nói với anh một câu thôi."
"Nói gì?"
"Muốn nói với anh một câu, ngày mai gặp."
Giang Nhất ngẩn người: "Ngày nào em chẳng nói câu này?"
Yến Nam Sâm cười, nơi đáy mắt hắn phản chiếu lại hình bóng Giang Nhất: "Không giống nhau, hôm nay khác, Nhất Nhất, ngày mai gặp."
Đây là hi vọng ngày mai sẽ gặp.
Là khởi đầu mà hắn mong chờ.
Giang Nhất hiểu ra, lập tức cảm thấy hơi ngượng, anh họ nhẹ một tiếng, vội vàng lặp lại câu 'ngày mai gặp', sau đó nói: "Giờ có thể đi rồi chứ?"
"Anh đóng cửa trước đi." Yến Nam Sâm thu hết tất cả cảm xúc của Giang Nhất vào mắt, nụ cười nơi đáy mắt càng sâu hơn: "Em muốn nhìn thấy anh đóng cửa, anh đóng cửa rồi em sẽ đi."
Giang Nhất bị cái người này thân mật tới mức không biết phải nói gì.
"Rầm" một tiếng cửa đóng lại.
Yến Nam Sâm định đứng thêm một lúc nữa rồi mới rời đi, không ngờ cửa nhà lại mở ra.
"Giờ em đi đi." Giang Nhất nhìn Yến Nam Sâm, anh biết ngay người đàn ông này vẫn chưa chịu rời đi, dù bên cạnh nhà anh không có ai nhưng để hắn đứng thế cũng không ổn lắm: "Anh nhìn em đi."
Mắt Yến Nam Sâm sáng lên: "Anh muốn nhìn em đi hả?"
Giang Nhất nghe giọng điệu trở nên hưng phấn của Yến Nam Sâm thì cảm thấy kỳ lạ: "Anh không muốn em ngồi xổm trước cửa nhà anh như chó mất chủ kiểu đấy."
"Em vốn là Puppy của anh mà."
Giang Nhất nghẹn lời, sao trước kia anh lại không thấy người này mặt dày vậy nhỉ: "Đi nhanh lên, không được ở trước cửa nhà anh nữa."
"Anh đóng cửa trước đi, đóng cửa rồi em đi ngay."
"Em đi trước đi, em đi rồi anh sẽ đóng cửa."
"..."
Sau khi nói xong, hai người nhìn nhau không ai chịu thua ai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!