Hai người cứ ôm ấp rồi im lặng nhìn nhau hồi lâu, trong ánh mắt ấy ẩn chứa biết bao lời muốn nói.
Thay vì suy nghĩ xem nên bắt đầu giãi bày từ đâu thì họ lặng lẽ quan sát đối phương.
Hoặc là...
Hôn.
Giang Nhất tựa trán Yến Nam Sâm, hơi nghiêng người về phía trước, c*n m** d*** của hắn, ngước mắt nhìn, đồng tử màu hổ phách ướt át phản chiếu lại dáng vẻ của đối phương, nhẹ giọng nói: "Puppy, hôn anh."
Yêu cầu khẽ khàng, cùng ánh mắt tràn ngập tình cảm, như viên trân châu nổ trong soda, vỡ tan nơi đầu lưỡi, tạo cảm giác k*ch th*ch gấp đôi.
Ánh mắt Yến Nam Sâm thâm trầm, bàn tay to lớn giữ chặt cổ anh rồi hôn.
Nụ hôn này vừa mãnh liệt vừa vội vã, tranh giành, như nhìn thấy ốc đảo trên sa mạc, rồi lại như nhìn thấy mưa rào sau nắng hạn, lấp đầy tất cả những gì đã mất suốt 5 năm qua, chiếm cho riêng mình.
Hơi thở, quần áo ma sát, nhiệt độ trong không khó không ngừng tăng cao.
Họ chỉ muốn đắm chìm vào trong cái bẫy mà đối phương tạo ra để khiến mình mất đi khả năng suy nghĩ, tốt nhất có thể làm tê liệt nỗi đau vừa rồi, bằng cách nuốt hết tất cả lý trí, để có thể tạm thời quên đi những chuyện đau buồn ấy.
Mùa hè nóng bức, trong phòng lại không bật điều hoà, chăn ga thì lộn xộn.
Nước mắt và mồ hôi là minh chứng rõ nhất.
Dần dần, Giang Nhất cảm nhận được mỗi tấc trên cơ thể mình đều có dấu hôn Yến Nam Sâm để lại, đặc biệt là vết sẹo nơi vùng bụng, hắn dừng lại ở đó rất lâu.
"... Ngứa."
Anh cảm thấy hơi ngứa, giơ tay muốn đẩy đầu Yến Nam Sâm ra, kết quả tay anh bị túm chặt áp l*n đ*nh đầu.
Cơ thể cường tráng cao lớn của Alpha đè lên người, nhưng ánh mắt nhìn anh lại vô cùng dịu dàng, như thể mọi cường thế được nghiền nát, chỉ dành cho anh sự cưng chiều đặc biệt nhất.
Anh không biết rằng tiếng 'ngứa' như đang làm nũng này khiến trái tim Yến Nam Sam tê dại vô cùng.
Hai người lại nhìn nhau.
Giang Nhất nhìn vào mắt Yến Nam Sâm, rồi lướt dọc theo sống mũi, cuối cùng dừng lại trên môi hắn, hầu kết không ngừng chuyển động.
Yến Nam Sâm không thể chịu đựng nổi ánh mắt trêu chọc này của Giang Nhất, những hắn cũng biết rõ cơ thể hiện giờ của Giang Nhất cũng không thể gánh được thể trạng này của hắn, hắn vén tóc Giang Nhất, rồi cuối cùng hôn lên trán anh.
"Không chơi nữa, nghỉ ngơi nhé?"
"Không được." Giang Nhất nắm chặt tay Yến Nam Sâm, thuận thế kề mặt lên lòng bàn tay hắn, uể oải: "Bây giờ anh đang rất buồn, nếu dừng lại, anh sẽ lại nhớ đến Niệm Niệm."
Trước đây, khi ở một mình anh thường bất chợt nhớ tới Niệm Niệm, nếu là đêm khuya anh còn có thể trốn trong chăn lén khóc, nhưng nếu là ban ngày, anh chỉ có thể cố gắng kìm nén không để Kiều Kiều hay Sở Bắc Hành phát hiện, nhịn đến tối, nhịn đến nỗi không thể nào vào giấc.
Bây giờ, lớp vỏ bọc anh tự cho là kiên cường kia đã bị đâm thủng, cứ nghĩ rằng khi gặp lại Yến Nam Sâm sẽ không cảm thấy tủi thân nữa. Nhưng lớp giấy này mỏng manh hơn anh nghĩ.
Chỉ cần đối diện với đôi mắt xinh đẹp của Yến Nam Sâm, anh không thể không đầu hàng.
Như sau khi anh vừa mới tốt nghiệp, tìm việc khắp nơi đều khó khăn, lúc bôn ba bên ngoài thì thấy bình thường, nhưng sau khi về đến nhà nhìn thấy mẹ thì cảm xúc lại dao động, vì anh biết trong nhà vẫn còn một người thương anh, quan tâm anh.
Sau khi mẹ không còn nữa, anh đã gặp được Puppy, rồi cứ thế chuyển sự ỷ lại ấy lên người hắn.
Anh yêu Puppy bao nhiêu, thì ỷ lại Puppy bấy nhiêu, sau khi chuyện này xảy ra anh càng suy sụp, suốt 5 năm không có Puppy anh chịu rất nhiều dày vò.
Yến Nam Sâm bị Giang Nhất làm nũng tới mức mềm lòng, cảm nhận được gương mặt đang áp vào lòng bàn tay mang theo nhiệt độ không bình thường, nghe giọng anh thay đổi, hắn biết đứa bé này đối với Giang Nhất có ý nghĩa như thế nào.
Giống như sống sót sau tai nạn, như thể hắn đã được Giang Nhất tha thứ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!