Chương 30: Đây là anh trai

Cứ vậy, anh chính thức bắt đầu cuộc sống và công việc sau khi về nước.

Đồng thời chuyển nhà từ nước M về, tới ngôi nhà anh đã mua và trang trí nửa năm trước. Kiều Kiều cũng sẽ học xong năm cuối ở trường mẫu giáo quốc nội, cùng lớp với Trư Trư và Tể Tể.

Ban đầu anh định tách ra nhưng bị Sở Bắc Hành mắng, anh ta cho anh hai lựa chọn khi gặp vấn đề, một là nhờ gia đình họ giúp, hai là nhờ Yến Nam Sâm.

Cuối cùng anh chọn gia đình Yến Nam Sâm.

Quả thật ở đây khác ở nước M, bây giờ anh không thể vừa làm việc vừa chăm con, thậm chí khi cần tăng ca, anh chỉ có thể nhờ Đoạn tổng giúp đỡ chăm sóc Kiều Kiều, lúc xong việc và đến đón con thì Kiều Kiều đã ngủ rồi.

Cũng may Kiều Kiều thích nghi tốt, có hai anh họ chơi cùng nên cô bé không quá cô đơn. Đôi khi Kiều Kiều cũng khá nghịch ngợm, biết gọi điện cho bác cả thì bác cả sẽ trở về ngay, còn đưa cô bé đến tập đoàn Ngân Hà tìm ba, hoặc đến tìm Yến Nam Sâm, tóm lại sẽ không để bản thân buồn chán.

Thiếu điều chơi trò công chúa ở công ty nữa thôi là đủ bộ.

Huyết thống thực sự kì diệu, hiện tại có Yến Nam Sâm chơi cùng, cô bé đã ít mè nheo đòi tìm bác cả hơn trước. Mấy ngày đầu vừa về nước, lúc nào cô bé cũng khóc đòi tìm bác cả, muốn gọi video cho bác cả, giờ thì chỉ cần buổi tối gửi video là đã ngoan ngoãn rồi.

Bây giờ cứ tan học, Kiều Kiều lại muốn chơi cùng bạn tốt Yến Nam Sâm.

Từ khi về nước đến nay, lúc nào anh cũng phải ở chung một không gian với Yến Nam Sâm. Ban ngày thì chạm mặt nhau ở viện nghiên cứu Ngân Hà, tối đến thì lại bị Kiều Kiều mè nheo đòi gặp mặt.

Cô bé còn rất thích chơi trò 'gọi là đến ngay'.

Anh không ngờ Kiều Kiều lại quấn người như vậy. Cô bé quá quấn quít Yến Nam Sâm, khiến anh liên tục phải tiếp xúc với hắn, điều đó sẽ dần bào mòn ý chí của anh. Yến Nam Sâm cũng không làm gì quá giới hạn, hắn chỉ đang làm một người ba tốt, một người theo đuổi lịch sự.

Ban ngày gặp, đôi khi tối gặp, thậm chí cả trong mơ cũng không buông tha anh.

Con người vốn là sinh vật dễ dao động, đa số không tin vào tình yêu sét đánh, nhưng họ tin vào một tình yêu mưa dầm thấm lâu.....

Cuối tuần, tầng trên cùng của tập đoàn Ngân Hà.

Cửa phòng làm việc giám đốc mở toang, trước cửa sổ sát đất trải một tấm thảm hồng, Kiều Kiều đang buộc hai búi tóc lại, lôi túi trang điểm ra bắt đầu nghịch.

Mục đích rất rõ ràng, cô bé đến tìm Yến Nam Sâm chơi cùng.

Yến Nam Sâm cũng không hề bất ngờ, hắn cởi áo vest, ngồi trên tấm thảm hồng cùng con gái, hắn rất vui vẻ, đây là điều hắn mong ước đã lâu.

Giang Nhất đứng ngoài cửa nhìn một lúc, tâm trạng phức tạp, cuối cùng chỉ có thể sang phòng làm việc bên cạnh, vừa đẩy cửa ra thì thấy Sở Bắc Hành đang ung dung làm việc. Chính cái tên này đã đưa Kiều Kiều đến tập đoàn Ngân Hà, giờ đến rồi thì lại ngồi đây chẳng đoái hoài gì.

Sở Bắc Hành liếc thấy bóng người ở cửa, ngẩng đầu nhìn, rồi lại cúi đầu cười nói: "Sao nào, sang phòng bên cạnh hưởng thụ không gian ba con hòa hợp đi chứ, đến xem nô lệ tư bản như tôi làm gì?"

Giang Nhất đi tới chống tay lên mép bàn, nói thẳng: "Cậu đừng cứ chiều theo con bé, con bé sẽ quen đấy."

"Kiều Kiều muốn tìm ba, tôi đành đưa con bé tới thôi. Tuy rằng Trư Trư và Tể Tể là anh họ, Nhiên Nhiên và Đoạn Diệc Chu là chú, nhưng vẫn không thể bằng ba của con bé được."

Sở Bắc Hành ký xong tập văn kiện cuối cùng, anh ta đóng nắp bút, lười biếng dựa vào lưng ghế, nhìn Giang Nhất nhướng mày: "Nơi có ba, dù là chuồng chó cũng hạnh phúc."

"Vấn đề là nó đâu có tìm tôi?" Giang Nhất nghĩ tới phòng giám đốc bên cạnh đã bắt đầu có dấu vết từ Kiều Kiều, đau đầu nhéo trán.

"Ba lớn không phải là ba hả?" Sở Bắc Hành thấy Giang Nhất lại nhéo trán: "Lát nữa phải đến viện nghiên cứu với Nam Sâm à?"

"Ừm, hôm nay kiểm tra thí nghiệm mới."

Sở Bắc Hành biết anh rất muốn làm việc này: "Anh cũng đừng cố quá, tuy sự nghiệp quan trọng nhưng sức khỏe vẫn trên hết. Mấy lần anh đón Kiều Kiều rất muộn, sau khi ba tôi biết, ông còn đi hỏi Nam Sâm xem có chuyện gì không. Tôi nói đùa ba cứ để họ yêu đương đi, chơi với cháu gái cũng vui mà, ha ha."

"Không buồn cười." Giang Nhất u ám nhìn Sở Bắc Hành, nhớ đến chuyện ba Yến Nam Sâm cũng tìm anh: "Hôm trước ba cậu cũng nói chuyện này với tôi."

"Chuyện gì? Có nói gì về Nam Sâm không?"

Giang Nhất lắc đầu: "Chỉ bảo tôi đừng làm việc mệt quá, không nói gì thêm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!