Chương 3: Anh không muốn làm người tình bí mật đâu.

Trước đây, Giang Nhất chưa từng có mối tình nào thế này, như kiểu tìm được nửa kia của mình, một nửa linh hồn còn thiếu hụt.

Sao lại có một người hiểu anh đến vậy, một người yêu nhỏ tuổi hơn, miệng lưỡi ngọt ngào, còn luôn cưng chiều anh như thế.

Mối tình này hoàn toàn khác với những gì anh trải qua ở thời đại học. Nếu như khi ấy, tình yêu còn mang màu sắc non nớt và mơ hồ, thì giờ đây, khi đã bước vào xã hội, nó lại là sự va chạm đầy mãnh liệt giữa hai con người trưởng thành, thẳng thắn đối diện với nhau, từng đường nét hòa hợp đến mức hoàn hảo.

Bên cạnh người yêu, anh cảm nhận được khoái lạc chưa từng có trước đây.

Thậm chí, khi yêu nhau say đắm, họ đã xăm lên cổ một hình xăm đôi. Vì cả hai đều là Alpha, vốn dĩ không thể đánh dấu lẫn nhau, nên họ chọn cách dùng hình xăm để thay thế. Mỗi lần hôn lên hình xăm, cũng giống như đang khẳng định quyền sở hữu đối phương.

Đây là bí mật chỉ thuộc về riêng họ.

Người yêu anh còn cực quấn người, cứ như một chú cún lớn. Đêm nào cũng phải dính lấy anh, phải ôm anh ngủ. Ngay cả lúc anh tăng ca, hắn cũng sẽ ở lại bên cạnh, lắng nghe anh than phiền về Yến Nam Sâm, sau đó hùa theo anh.

Ngoan ngoãn để anh gọi là Puppy.

Đây cũng là cái tên anh hay gọi nhất mỗi khi hai người ân ái. Mỗi lần chạm vào khuôn mặt hắn và dịu dàng gọi Puppy, người yêu anh sẽ càng trở nên kích động hơn.

Puppy là cún con ngoan ngoãn của anh, là cục cưng của anh, là người yêu nhỏ đáng yêu nhất của anh.

Ngoài ra, người yêu anh còn có một sở thích đó là đam mê phối đồ cho anh. Trong căn hộ của anh, tủ quần áo luôn có những bộ vest, áo sơ mi, giày da và khuy măng sét mới được đặt may riêng hàng tuần.

Mỗi lần hắn soạn đồ, anh thường đứng tựa vào tủ, lặng lẽ quan sát người kia bận rộn sắp xếp, phối đồ cho anh, trông chẳng khác nào một cô vợ đảm đang. Hắn vừa phối vừa giảng giải về màu sắc, về sự kết hợp hoàn mỹ, về việc những bộ quần áo này sẽ tôn lên dáng người và tỷ lệ cơ thể của anh ra sao.

Mỗi lần như thế, anh đều cố ý trêu chọc: "Puppy, em không sợ anh mặc đẹp quá, người khác sẽ muốn ngủ với anh hả?"

Puppy của anh lúc ấy sẽ lập tức trừng mắt, biến thành một con chó dữ, quay đầu nhìn anh đầy cảnh giác: "Ai dám? Anh là của em."

"Em nói đúng, gu thẩm mỹ của em và em trai em khá giống nhau đấy. Ít nhất giờ trông thấy anh, cậu ta sẽ không nói gì nữa." Giang Nhất bước tới ôm lấy người yêu: "Chồng à, em tuyệt quá đi."

Đôi tay đang treo quần áo của Yến Nam Sâm khẽ run. Nhìn chằm chằm vào những bộ đồ hắn đã cẩn thận chuẩn bị cho Giang Nhất, đôi mắt sâu thẳm dần phủ lên một tầng cảm xúc phức tạp. Vị ngọt hạnh phúc xen lẫn đắng chát âm ỉ trong lồng ngực, như thể bị một bức tường vô hình ngăn cách, hai thứ hương vị hoàn toàn tách biệt, không thể nào hòa quyện.

Giằng xé đến cực hạn.

"Nhất Nhất."

"Hửm?"

"Hiện tại... anh cảm thấy thế nào về Yến Nam Sâm? Dạo này nó còn gây khó dễ anh không?"

"Dạo này à? Không có, anh cũng ít gặp cậu ta lắm. Dù gì anh cũng bận tối mắt bên Đoạn tổng, huống chi dự án chất dẫn dụ đang tiến vào giai đoạn thử nghiệm lâm sàng, ngày nào cũng phải báo cáo tiến độ cho hắn."

"Vậy à..."

Giang Nhất nhận ra cảm xúc của người yêu có gì đó không ổn. Hắn cau mày mang đầy tâm sự, như thể đang bị một thứ gì đó đè nén đến mức bất lực. Anh vươn tay nâng mặt hắn lên, buộc đối phương phải nhìn thẳng vào mình: "Puppy, sao thế? Không vui à?"

Dứt lời, anh lập tức bị người yêu ôm chặt vào lòng.

"Nhất Nhất, chúng ta đã bên nhau được hai tháng rồi. Anh có muốn ra mắt gia đình em không?" Yến Nam Sâm thầm nghĩ, hắn không muốn tiếp tục sống trong cảm giác thấp thỏm, lo được lo mất thế này nữa. Có lẽ, đã đến lúc nên nói ra tất cả.

Giang Nhất không cần suy nghĩ, lập tức bật cười đáp: "Anh không muốn."

Nét mặt Yến Nam Sâm cứng đờ: "Tại sao?"

"Anh cảm thấy còn quá sớm. Hơn nữa, em có chắc chúng ta sẽ đi đến cuối cùng không?" Giang Nhất tự nhận bản thân là một người rất thực dụng và lý trí. Dù tình yêu mà anh cảm nhận được từ người yêu quả thật đẹp như mộng, nhưng chính vì quá đẹp, nên anh càng phải cảnh giác: "Em là cậu cả của Tập đoàn Ngân Hà, là thiên kiêu chi tử. Còn anh, chỉ là một người hết sức bình thường. Giữa chúng ta tồn tại một khoảng cách lớn chẳng khác nào trời cao và vực thẳm.

Em hiểu ý anh không, Puppy?"

"Anh để ý chuyện môn đăng hộ đối?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!