Có lẽ là đã rất lâu rồi không cười vui vẻ đến thế.
Giang Nhất cười tới nỗi đau sốc hông, khó chịu dựa vào đầu giường kêu lên: "... Thôi xong, đau hông quá."
Đáy mắt Yến Nam Sâm trầm xuống, hắn vội vàng tiến tới đỡ anh nằm xuống, cúi người chỉ dẫn: "Hít thở sâu, nín thở, nín thở, năm giây, 1, 2..."
"Phù." Giang Nhất thấy Yến Nam Sâm tới gần lại muốn cười, nhất là hai búi tóc nhỏ trên đầu hắn, nhưng vừa cười là bụng lại đau, anh vội vàng nhắm mắt lại: "... Cậu đứng xa ra chút đi, đừng làm tôi cười nữa, đau lắm."
Yến Nam Sâm hết cách, chỉ có thể quay lưng lại: "Vậy thì em đếm, anh tự ổn định nhịp thở nhé, nếu không sẽ càng đau hơn đấy."
Giang Nhất nhắm mắt lại cố gắng không nhớ tới hình ảnh buồn cười của Yến Nam Sâm nữa, sau khi bình tĩnh lại, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tốt hơn chút nào chưa?"
"Tốt hơn rồi."
Nhưng khi anh mở mắt ra, đúng lúc Yến Nam Sâm quay người lại, hai búi tóc nhỏ trên đầu cùng với chiếc cài tóc hình cherry lắc lư, hai bên má đỏ như đít khỉ, cực kì đối lập với Alpha cao lớn mạnh mẽ, trông rất buồn cười.
Anh nhịn không nổi rồi.
Môi Giang Nhất khẽ run, anh cố gắng kìm chế, vội vàng quay lưng ném áo khoác cho hắn.
"Cậu... đi tẩy trang đi."
Anh nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ, cứu mạng!!!
Đây vẫn là Yến Nam Sâm sao!!!
Thường ngày thấy Sở Bắc Hành như vậy cũng không có cảm giác gì, nhưng đặt lên người Yến Nam Sâm...
Anh không dám nhìn thẳng.
Yến Nam Sâm nhìn bóng lưng chạy trốn của Giang Nhất, đáy mắt hiện lên ý cười, hắn đi theo sau: "Có gì để tẩy trang không? Em không tìm thấy."
Giang Nhất nhìn mớ hỗn độn Kiều Kiều bày đầy ngoài phòng khách, anh cau mày dọn dẹp: "Lần sau con bé chơi xong thì phải dạy con bé tự dọn đồ, đừng chiều con bé."
"Biết rồi, lần sau em sẽ nói với con." Yến Nam Sâm quỳ xuống bên cạnh định dọn cùng anh nhưng bị Giang Nhất giữ tay lại.
Giang Nhất nghe thấy từ 'lần sau' thì im lặng hai giây, khi nhìn vào khuôn mặt của Yến Nam Sâm thì lại suýt bật cười, anh cố gắng kìm nén biểu cảm, vội vàng cúi đầu tìm một gói khăn tẩy trang ném cho hắn: "Đừng giúp, lát nữa con bé tỉnh dậy sẽ tự dọn, bây giờ cậu đi tẩy trang đi."
Nhìn lớp trang điểm kia ở khoảng cách gần như vậy, anh chịu không nổi.
Yến Nam Sâm luống cuống tay chân nhận lấy khăn tẩy trang, hắn ngơ ngác nhìn gói đồ giống như khăn ướt này, hỏi: "Trực tiếp lau lên mặt hả? Lau sạch không?"
Giang Nhất nhìn Yến Nam Sâm lơ ngơ mà buồn cười không nhịn được, anh cứ ha ha không ngừng.
"Cậu cứ như tên ngốc ấy, mau tẩy trang đi, lau trực tiếp lên mặt, nhanh lên, đừng làm tôi cười nữa."
Vì cười nhiều quá nên Giang Nhất quỳ không vững, loạng choạng ngã ngồi trên sàn. Giây tiếp theo, một bàn tay mạnh mẽ kéo anh dậy, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị bế ngồi lên đùi Yến Nam Sâm.
Yến Nam Sâm duỗi thẳng hai chân, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt sửng sốt của Giang Nhất, hắn đỡ eo anh, vẻ mặt lo lắng: "Có đụng chỗ nào không? Mông không đau chứ?"
Lại đối diện với khuôn mặt nham nhở đó, anh ngẩng đầu nhìn trời, thầm kêu cứu: "Xin cậu đấy, tẩy trang đi."
Nói xong anh nhịn không nổi, trực tiếp rút một tờ khăn tẩy trang, lau bừa lên mặt Yến Nam Sâm.
Nhưng lau được một nửa, anh lại phát hiện mình đang quá thân mật với hắn.
Tay anh run lên như cầm phải cục than nóng, lén lút định thoát khỏi vòng tay hắn, kết quả thắt lưng lại bị ghì chặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!