Có lẽ vẫn còn sốt, Giang Nhất cảm thấy cơ thể rất mệt mỏi. Nhưng nghĩ đến Kiều Kiều không có ai trông, anh không thể để con bé một mình được.
"Kiều Kiều, ba hơi mệt, ba dẫn con đi tìm chú Viên Viên được không?" Giang Nhất tính nhờ trợ lý giúp đỡ.
Yến Nam Sâm vẫn chưa đi, hắn đã chuẩn bị mặt dày mày dạn, nghe Giang Nhất định giao con gái cho một người chú nghe có vẻ không đứng đắn lắm, không khỏi cau mày.
Cũng thấy sắc mặt Giang Nhất quả thật không được tốt, nhưng rối loạn nồng độ pheromone ngoại trừ hắn ra thì không ai có thể giúp được.
Kiều Kiều ngồi trên ghế sofa bên cạnh Yến Nam Sâm, nghe ba nói vậy thì lắc đầu: "Không muốn, không muốn." Rồi nhìn Yến Nam Sâm, tay nhỏ kéo kéo áo hắn: "Bạn tốt, hay là chú chơi với tôi đi."
Thấy con gái kéo nhẹ áo mình, trái tim Yến Nam Sâm tan chảy, hắn nhìn về phía Giang Nhất.
Giang Nhất: "..." Ba sợ lạc mất con đó con gái, nhìn thấy ánh mắt giống hệt nhau của ba con họ, anh đau đầu day trán, tâm trạng rất phức tạp.
Rồi anh thấy một lớn một nhỏ đang thì thầm to nhỏ.
Một người dám nói, một người dám nghe.
Kiều Kiều kéo kéo áo Yến Nam Sâm, ra hiệu hắn nghiêng tai lại gần.
Yến Nam Sâm cúi đầu lại gần con gái, giọng nói rất nhẹ: "Có gì dặn dò hả?"
"Ba tôi day trán hoặc nhéo mũi có nghĩa là hôm nay ba đã quên uống thuốc huyết áp, nếu bác cả nhìn thấy nhất định sẽ mắng ba, không uống thuốc là không ngoan, hôm nay ba lại không ngoan rồi." Kiều Kiều nhỏ giọng trách, giọng sữa tỏ ra nghiêm túc như một bà cụ non.
Yến Nam Sâm nghe xong, ánh mắt lập tức rơi xuống người Giang Nhất, cau mày: "Hôm nay anh không uống thuốc huyết áp?"
Giang Nhất: "..." Anh lặng lẽ ngừng hành động day trán, không vui nhìn Kiều Kiều.
Nhưng Kiều Kiều như có người chống lưng, cô bé ngồi cạnh Yến Nam Sâm, chỉ chỉ vào ba mình rồi nhép miệng theo Yến Nam Sâm, giống như lúc ở bên bác cả.
Rồi ngẩng đầu nhìn Yến Nam Sâm: "Nhìn đi bạn, tôi nói không sai chứ, ba tôi chột dạ rồi, còn trừng tôi, dữ lắm."
Yến Nam Sâm xoa đầu con gái, sợ làm rối tung kiểu tóc của Kiều Kiều nên cẩn thận đặt lại chiếc cài tóc hình gấu nhỏ trên đầu con bé: "Giỏi lắm, vậy Kiều Kiều muốn phần thưởng gì?"
"Tôi muốn chú chơi búp bê Barbie với tôi." Kiều Kiều có vẻ hơi ngượng ngùng, đặt tay trên đầu gối: "Tôi muốn chú làm công chúa, rồi tôi giúp chú tết tóc, trang điểm và sơn móng tay, được không ông trùm?"
Yến Nam Sâm: ...
Giang Nhất cúi đầu nhịn cười, tưởng tượng ra cảnh Giám đốc tập đoàn Ngân Hà oai phong lừng lẫy bị vẽ thành mèo tam thể. Rồi lại lặng lẽ thu lại tâm tư, nghĩ gì vậy chứ, anh về nước không phải để nghĩ những điều này.
Vẫn còn việc quan trọng hơn cần làm.
Ánh mắt Yến Nam Sâm dừng lại ở khóe môi khẽ nhếch của Giang Nhất, chỉ là làm công chúa cho đứa nhỏ tết tóc, trang điểm, sơn móng tay thôi mà, hắn làm được.
Hắn gật đầu: "Được, không thành vấn đề, ba lớn chơi cùng con. Con để Nhất Nhất nghỉ ngơi chút nhé, được không?"
"Được!"
Một lớn một nhỏ đập tay vui mừng.
Lúc này, dù Giang Nhất không muốn ở gần Yến Nam Sâm nữa thì cũng khó từ chối. Vì đã quá mệt mỏi, anh dặn dò Yến Nam Sâm vài câu rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Mấy năm nay bị mất ngủ vì lý do sức khỏe, nhưng dưới tác dụng của pheromone Alpha, anh đã có thể thoải mái hơn nhiều.
Trong phòng khách, Kiều Kiều mở vali của mình, đang giới thiệu với bạn tốt về những con búp bê Barbie mà cô bé sở hữu.
"Những con búp bê này lần lượt là dòng Fashion Royalty và dòng Silkstone, tôi thích nhất là con búp bê phong cách Chanel màu hồng này." Kiều Kiều cầm con búp bê phiên bản giới hạn, đặt bên má mình: "Đây là bác cả tặng cho tôi, mỗi khi ra ngoài tôi đều mang nó theo. Ở nhà tôi còn rất nhiều, đều là bác cả tặng đó, bác ấy tốt với tôi lắm."
Yến Nam Sâm cố gắng nhớ tên, sau đó nhắn tin bảo trợ lý lập tức đi mua về rồi chất đầy cốp xe cho hắn, đồng thời trang trí cốp xe thành màu hồng mà cô bé thích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!