Yến Nam Sâm nhìn chằm chằm cô bé trong lòng Sở Bắc Hành, nghe xong câu nói của Kiều Kiều, vành mắt hắn đỏ hoe, bàn tay nắm chặt run lên, vừa buồn vừa giận.
Hắn hít sâu, nhìn về phía Giang Nhất, nghẹn ngào nói: "Nhất Nhất, đây là con gái của em, phải không?"
Giang Nhất cau mày: "Đây là con gái của tôi."
"Giang Nhất, anh đừng lừa em, bác sĩ nói anh bị hội chứng Sheehan khoảng năm năm, tức là anh bị bệnh sau khi sinh con gái, phải không?" Yến Nam Sâm nghiến răng, cố gắng ép mình bình tĩnh nhưng không thể, hắn bước tới một bước: "Năm năm rồi, đứa bé này đã năm tuổi, đúng chứ?"
Giang Nhất nghe thấy giọng điệu chất vấn của hắn, cười lạnh: "Yến Nam Sâm, cậu có tư cách gì chất vấn tôi?"
Có lẽ do khí chất Alpha của Yến Nam Sâm quá mạnh, loại áp lực không thể nói nên lời ấy khiến anh phải lùi lại một bước.
"Hu hu——" Kiều Kiều vốn rất mạnh dạn, chưa từng thấy ai hung dữ như thế, cô bé sợ hãi vùi mặt vào lòng Sở Bắc Hành khóc to: "Hu hu... sợ quá... con sợ."
Sở Bắc Hành nhanh chóng đỡ Giang Nhất, anh ta liếc nhìn Yến Nam Sâm, trên mặt hiếm khi nghiêm túc: "Nam Sâm, thu lại pheromone của em đi, đừng làm đứa bé sợ, tình trạng cơ thể của Giang Nhất cũng không cho phép em làm như vậy." Anh ta đưa Kiều Kiều cho Giang Nhất: "Tôi nói chuyện với Nam Sâm, anh đưa Kiều Kiều ra ngoài trước đi, không gọi điện thì đừng quay lại."
Vừa dứt lời thì thấy Yến Nam Sâm tiến lên, hắn lập tức túm lấy cổ áo Sở Bắc Hành rồi đấm một cái.
Sở Bắc Hành: ... Mẹ kiếp, một đấm này anh ta nhất định phải lấy năm triệu.
Giang Nhất giật mình che mắt Kiều Kiều, khó tin nhìn Yến Nam Sâm đang đánh người, như nghĩ đến điều gì đó, vành mắt dần đỏ, anh khẽ cười, cảm thấy trước đây Sở Bắc Hành dạy Kiều Kiều cách nhận biết ba lớn thật là nực cười.
Kiều Kiều, nè, đây là ba lớn của con, ba lớn không dữ đâu.
Vậy ba lớn có mắng người không?
Có, nhưng ba lớn của con không mắng người lung tung, đôi khi do quá quan tâm đến một người nào đó thì sẽ hơi nghiêm khắc.
Vậy ba lớn có đánh người không?
Làm sao có thể, ba lớn của con nghiêm khắc thật, nhưng chắc chắn không đánh người, đánh người là không đúng.
Vậy ba lớn có thích Kiều Kiều không?
Chắc chắn rồi, Kiều Kiều đáng yêu và thông minh như vậy, nếu ba lớn nhìn thấy con ngay từ cái nhìn đầu tiên chắc chắn sẽ mua cho con một con búp bê Barbie siêu to khổng lồ.
Yeah!
"Hu hu..."
Kiều Kiều sợ hãi nhưng không dám khóc to, cô bé nấp trong lòng ba, bàn tay nhỏ bé nắm chặt áo ba, không chịu ngẩng đầu.
Nghe thấy tiếng khóc sợ hãi của đứa trẻ, Yến Nam Sâm ngơ ngác đứng tại chỗ, hắn cúi đầu nhìn tay mình, đầu ngón tay run rẩy, như không tin nổi mình lại ra tay với anh trai.
Hắn bỗng sợ hãi, vô thức nhìn về phía Giang Nhất nhưng lại chạm phải ánh mắt thất vọng tột cùng của anh.
"Yến Nam Sâm, tôi không nên để Bắc Hành dạy con gái cách nhận ba lớn." Giang Nhất nhẹ nhàng vỗ về lưng con gái, ánh mắt lạnh lùng rơi xuống người Yến Nam Sâm: "Tôi thật sự không ngờ, cậu lại ngu ngốc như vậy."
Yến Nam Sâm há miệng: "Em..."
"Giang Nhất, đưa Kiều Kiều ra ngoài." Sở Bắc Hành dùng đầu lưỡi đẩy nhẹ chỗ bị đánh, ánh mắt rơi xuống người Yến Nam Sâm, nhàn nhã bẻ khớp xương ngón tay: "Em trai yêu quý, bây giờ anh sẽ nói cho em biết năm năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Yến Nam Sâm thấy Giang Nhất định đi, hoảng loạn níu lấy tay anh, ánh mắt cầu xin: "Nhất Nhất, em không cố ý, em chỉ quá tức giận thôi, em tưởng——"
Giang Nhất dừng bước, liếc nhìn Yến Nam Sâm, đáy mắt phản chiếu sự đau lòng mà anh cũng không nhận ra: "Là tôi đánh giá thấp vị trí của cậu trong lòng tôi. Bắc Hành, cộng cả phần của tôi, đừng khách khí."
Có lẽ là do anh đã khiến Yến Nam Sâm hiểu lầm quan hệ của anh với Sở Bắc Hành, nhưng hình như... Yến Nam Sâm cũng không tin anh.
Nói xong Giang Nhất lập tức rời đi không ngoảnh lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!