"Chú Hữu Phán, con giao Kiều Kiều cho chú trông giúp, nhất định đừng để Nam Sâm phát hiện con bé ở đây."
"... Đây là con gái của con?! Con có con gái rồi???"
"Không phải, con đang độc thân mà, đây là con của Nam Sâm. Chuyện rất phức tạp, lát nữa con kể cho chú nghe, giờ con phải đi rồi, mai con đến đón Kiều Kiều về, nhớ đấy, tuyệt đối đừng để Nam Sâm phát hiện."
Sở Bắc Hành giao Giang Niệm Kiều cho chú của mình rồi lập tức rời đi, ngay sau khi anh ta rời đi, số điện thoại trong nước của anh ta có người gọi đến.
Thấy trên màn hình hiển thị icon "Nam" của trò chơi mạt chược, anh ta nheo mắt lại, đến rồi.
Mặc dù anh ta là diễn viên vô tội trong vở kịch này, nhưng dù sao cũng là nam hai, ba là đạo diễn nên nếu kéo ba ra chặn đạn thì không phải kiểu của anh ta.
Nhưng để bị đánh thì càng không phải.
Lần này anh ta quang minh chính đại ngồi máy bay riêng trở về, vốn dĩ đã mang tâm thế đối đầu trực diện.
Dù sao đây là Yến Nam Sâm nợ anh ta, nếu tên này thật sự ra tay thì tiền thuốc men cộng với tổn thất tinh thần, thêm cả phí độc thân năm năm và phí nuôi dạy con cái, anh ta sẽ tính hết một lần.
Sở Bắc Hành bắt máy, thản nhiên mở miệng: "Anh vừa về nước đã nhận được tin rồi à? Cũng quan tâm anh đấy chứ."
"Sao anh lại về nước?"
Sở Bắc Hành nghe thấy giọng điệu nghiến răng nghiến lợi của em trai, có vẻ đã đoán ra được điều gì đó, anh ta bật cười: "Sao nào, anh không được về nước à, ba nói nhớ anh, là một đứa con hiếu thảo, tất nhiên anh phải về để ở bên ba và ba lớn."
"Sao lại về nước vào lúc này?"
Sở Bắc Hành cười: "Em quản anh về lúc nào làm gì, anh trai em thích thì về, thuận tiện ngắm hoàng hôn, muốn cùng nhau hẹn xem hoàng hôn không?"
"Sở Bắc Hành, em không đùa với anh đâu!"
Đầu dây bên kia, Yến Nam Sâm nắm chặt điện thoại, mắt đỏ hoe, nghe giọng điệu ung dung tự tại của anh trai, trong lòng tức điên lên: "Năm năm qua Giang Nhất ở bên anh đúng không?"
Sở Bắc Hành kết nối Bluetooth trong xe, ném điện thoại lên ghế phụ, hai tay đặt lên vô lăng, nghe em trai chất vấn, anh ta lại cười: "Yến Nam Sâm, nếu không có anh, Giang Nhất đã chết lâu rồi."
Nói xong liền cúp máy.
Một giây sau Yến Nam Sâm gọi lại cho anh ta, anh ta dứt khoát chặn luôn.
Một lát sau, Sở Bắc Hành nhướng mày, thở dài một hơi: "Ôi, tôi thật dũng cảm."
Sau đó anh ta lái xe đến khách sạn Tôn Đoạn, vừa lái xe vừa gọi cho bệnh viện Ngân Hà, điện thoại vừa kết nối, anh ta nói: "Đưa Giang Nhất đến bệnh viện Giang Thiên Nhất Túc ngay, tất nhiên phải đợi lúc Yến Nam Sâm không có ở đó rồi mới đưa người đi, ừm, tôi sẽ nói chuyện với nó."
Chiến trường thực sự, vẫn chưa bắt đầu.
Lửa càng đốt lớn, bồi thường càng nhiều, anh ta thực sự vô cùng mong chờ Yến Nam Sâm ra tay trước rồi anh ta mới nói ra sự thật, lúc đó nó sẽ sụp đổ khóc lóc.
Cho dù Yến Nam Sâm vẫn đang dùng thuốc trầm cảm, nhưng chuyện này hoàn toàn là nó tự chuốc lấy, anh ta đã hết lòng hết dạ gửi ảnh chất lượng cao không che rồi.
Anh ta cũng không phải là kẻ ngốc, nếu bị ép đến cùng đường, sẽ diễn quá trớn.
Nói xong lại gửi tin nhắn cho Giang Nhất.
Nhưng vừa gửi tin nhắn cho Giang Nhất thì thấy điện thoại của chú gọi đến, anh ta khẽ giật mình, lập tức bắt máy, sau đó đầu dây bên kia liền truyền đến tiếng khóc nức nở của Kiều Kiều, nghe rất đáng thương: "Hu hu... các người đều không cần con nữa sao? Đây là nơi nào vậy, Kiều Kiều bị người ta bắt cóc rồi hả..."
"Bắc Hành, con đang ở đâu, cô bé này chú không xử lý được."
Sở Bắc Hành nghe thấy lời cầu cứu của chú, đau đầu chống trán: "Chú, chú có rảnh không, giúp con đưa Kiều Kiều đến khách sạn Tôn Đoạn nhé."
Trong bệnh viện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!