"Tôi đã bảo hắn cút."
"... Thật hay giả đấy, em trai tôi tính tình kiêu ngạo như vậy mà anh bảo cút là nó cút?"
"Hắn còn khóc nữa."
"Thật á? Vậy nó còn ở bệnh viện không?"
"Chắc đang ngồi ngoài cửa, cậu muốn tới hả?"
"Giang Nhất, anh còn sợ chưa đủ nhiều chuyện à."
Giang Nhất nằm trên giường bệnh, truyền dịch xong nhiệt độ cũng giảm, anh điều chỉnh tư thế nằm nghiêng thoải mái, nói chuyện điện thoại với Sở Bắc Hành: "Dù sao cậu cũng đừng tới, đưa Kiều Kiều về Tôn Đoạn trước, lát nữa không có việc gì thì tôi về khách sạn."
Rồi sau đó bỗng nhiên nhớ tới cái gì, anh duỗi tay sờ lên trán: "À không, trên trán tôi có băng gạc, nếu để Kiều Kiều thấy, chắc chắn con bé lại càm ràm với tôi."
"Anh cũng biết sẽ bị chúng tôi càm ràm à, haiz, đúng là không để người ta yên tâm." Trên lối đi VIP của sân bay, Sở Bắc Hành một tay ôm Kiều Kiều đang ngủ say, cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang ghé vào đầu vai mình: "Giờ tôi cũng không dám đưa Kiều Kiều về nhà, Nam Sâm nhất định sẽ biết, tôi cũng chưa nói gì với người trong nhà, trước tiên mang Kiều Kiều về khách sạn đã."
Giang Nhất nghe Sở Bắc Hành nói như vậy, trong lòng rất cảm động: "Bắc Hành, nói thật, không có cậu thì tôi cũng không biết phải làm sao."
Sở Bắc Hành nghe thấy giọng điệu này của Giang Nhất, biểu tình tức khắc trở nên vi diệu: "Nói chuyện cho tử tế, đừng có sướt mướt với tôi."
"Tôi sẽ giới thiệu đối tượng cho cậu, yên tâm đi." Giang Nhất chân thành nói.
Sở Bắc Hành nhướng mày: "Thế còn được, xe tới rồi, ngắt máy đây, đến khách sạn chờ Kiều Kiều tỉnh rồi lại gọi."
"Ừ, được."
Ngắt điện thoại, Giang Nhất nắm chặt di động, sau đó ngẩn người nhìn trần nhà, anh loáng thoáng nghe thấy tiếng động ngoài cửa, hình như là Yến Nam Sâm đang giao việc cho ai đó.
Hai tiếng đồng hồ, từ khi anh nói cút đến giờ, vẫn luôn ở cửa không chịu đi.
Chó má.
Trùng hợp xuất hiện ở cửa khi nồng độ pheromone của anh dày lên ư?
Cái đồ không biết xấu hổ này.
Sao anh có thể gọi Puppy vào lúc khó chịu? Anh gọi điện thoại cho Yến Nam Sâm? Anh cài đặt số của Yến Nam Sâm vào chế độ gọi khẩn cấp?
Càng nghĩ càng cảm thấy lạ, anh không thể cài đặt Yến Nam Sâm vào chế độ gọi khẩn cấp.
Chắc không phải Sở Bắc Hành cài đặt đấy chứ?
Không nhịn được, anh lại gọi điện thoại cho Sở Bắc Hành.
Đầu bên kia, Sở Bắc Hành vừa mới ngồi lên xe, nghe thấy có điện thoại gọi tới, lấy ra thấy lại là Giang Nhất, anh ta ôm chặt Kiều Kiều trong lòng, ấn mở điện thoại: "Dạ thưa đại ca, lại có gì sai bảo?"
"Có phải là cậu cài đặt chế độ gọi khẩn cấp của tôi thành Yến Nam Sâm không?"
Sở Bắc Hành đơ cái mặt ra: "Anh nói tới chuyện này là tôi lại thấy tức."
Giang Nhất: "... Làm sao?"
"Người liên hệ khẩn cấp là anh tự cài đặt, sau khi uống say, anh khóc huhu nói muốn cài đặt Puppy thành người liên hệ khẩn cấp, như vậy anh gặp nguy hiểm là có thể liên hệ nó. Lúc ấy tôi liền nghĩ, ừ, ở trong lòng anh Yến Nam Sâm có cánh, biết bay, mới có thể vừa nhận điện thoại đã lập tức vượt biển bay đến bên cạnh anh."
Giang Nhất: "... Không thể nào."
"Chính anh là người đọc số điện thoại cho tôi, lúc ấy anh nói hoa mắt không nhìn thấy bàn phím, khóc lóc bắt tôi hỗ trợ. Đó là số điện thoại riêng dùng lúc hai người yêu đương đúng không? Tôi khẳng định không biết số riêng của hai người, không phải anh nói thì làm sao tôi biết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!