Chương 23: "Cút."

Trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ còn tiếng máy lọc không khí hơi nước.

Yến Nam Sâm ngồi ở mép giường bệnh, nhìn Giang Nhất bởi vì phát sốt mà hôn mê. Anh đã thay quần áo bệnh nhân, máu trên mặt cũng đã được lau sạch. Trên trán dán một miếng băng gạc, vì hồi nãy té xỉu ngã va vào tủ, sưng lên một cục.

Mắt kính đã được tháo xuống, cũng bớt đi sự lạnh lùng, trông giống như hồi 5 năm trước, trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thật.

Nhưng trông gầy hơn 5 năm trước rất nhiều.

Có lẽ do còn sốt, gò má đỏ ửng, làn da trắng quá mức làm màu đỏ càng thêm rõ ràng, tiếng thở cũng hơi run rẩy.

Hắn chậm rãi vươn tay về phía Giang Nhất, cẩn thận chạm vào gương mặt anh, lòng bàn tay nhẹ nhàng v**t v*, đầu ngón tay run rẩy, hốc mắt dần trở nên ướt át.

"Nhất Nhất, xin lỗi..."

Không thể tưởng tượng mấy năm này Giang Nhất trải qua như thế nào, một mình nuôi con...

Khẳng định rất vất vả.

Càng nghĩ hắn càng tự trách, hắn không phải một người bạn đời tốt, hiện tại càng không phải một người ba tốt. Con không có ba Alpha bầu bạn, mà con hắn năm nay đã năm tuổi, còn có thể làm thân với ba lớn sao?

Hoặc là... Giang Nhất vốn không nói với con về sự tồn tại của hắn, con hắn sẽ gọi một Alpha khác là ba lớn.

Nghĩ đến khả năng này, hai tròng mắt của hắn lại nhiễm lên màu đỏ tươi đầy đố kị, cho dù Giang Nhất không kết hôn, không có cái gọi là bạn đời, nhưng hắn cũng ghen ghét với bất kỳ ai dám tới gần anh, chỉ cần không phải hắn, hắn đều ghen ghét.

"... Ưm."

Đúng lúc này, Giang Nhất đang hôn mê trên giường bệnh chậm rãi mở mắt.

Ánh nhìn mê mang, đầu óc mơ màng, còn chưa phân biệt rõ mình đang ở nơi nào, chỉ thoáng nhìn thấy có người ngồi ở bên cạnh, mơ hồ nhìn bóng hình quen thuộc mà buột miệng thốt ra: "Sở..."

"Tỉnh rồi à?"

Nghe thấy giọng nói này, Giang Nhất lập tức tỉnh táo, hai chữ phía sau bị nuốt xuống, hé miệng: "... Đi ra ngoài."

Tuy rằng giọng rất nhẹ, nhưng Yến Nam Sâm vẫn nghe được tiếng gọi vừa rồi.

Sở? Chử? Hay là cái gì?

Vừa tỉnh đã gọi tên người đàn ông kia? Còn gọi mềm mại như bông, là thật sự ở bên nhau ư?

Người đàn ông kia rốt cuộc là ai, ba hắn liệu có biết người này vẫn luôn ở bên cạnh Giang Nhất?

Yến Nam Sâm giấu đi tâm tư cuồn cuộn trong lòng, không để người nhận ra, hắn vươn tay chỉnh lại tóc cho Giang Nhất: "Sao em đi được, anh đang sốt, em phải chăm sóc cho anh."

Không sao, hiện tại hắn vẫn là Alpha của Giang Nhất, chỉ cần hắn nỗ lực, nhất định có thể.

Giang Nhất cố né tay Yến Nam Sâm, quay mặt đi: "Tôi không cần cậu chăm sóc." Anh thầm nghĩ sao Yến Nam Sâm lại ở chỗ này?!! Sao anh lại ở bệnh viện...

Đầu óc nhanh chóng lay chuyển, nhớ lại chuyện vừa phát sinh.

Hình như là sau khi về khách sạn, nồng độ pheromone mất cân đối, sau đó thì bị sốt, sau đó...

"Nhất Nhất, người anh muốn liên hệ khẩn cấp, vẫn là em sao?"

Giang Nhất ngẩn người..... Anh cài đặt số liên hệ khẩn cấp là Yến Nam Sâm từ khi nào?!!!

Yến Nam Sâm ngồi ở mép giường, đôi tay đặt trên đùi giao nhau, ánh mắt đáp xuống sườn mặt Giang Nhất ngập tràn dịu dàng: "Lúc trước anh phân hoá lần thứ hai ngoài ý muốn, là em đã cài đặt số điện thoại của mình vào chế độ gọi khẩn cấp của anh, bởi vì em sợ anh lại xảy ra chuyện, anh còn chưa xoá, có phải là bởi vì..."

"Không thể nào." Giang Nhất ngắt lời hắn, lạnh nhạt nói: "Tôi không liên hệ khẩn cấp với cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!