Có lẽ do cơ thể không được khỏe, sau khi lên xe anh vẫn luôn im lặng.
Cảnh vật ngoài cửa xe lướt qua tầm mắt, so với năm năm trước cũng có chút đổi thay, nhưng vẫn không khác biệt quá nhiều. Ánh mắt Giang Nhất nhìn về phía quán cà phê sắp chạy ngang qua, dừng lại vài giây như thể nhớ đến điều gì đó, không nỡ rời mắt.
Nói đến cũng lạ, đã lâu rồi anh không uống cà phê. Từ sau khi mắc bệnh cao huyết áp, chế độ ăn uống của anh bị kiểm soát nghiêm ngặt. Trước đây anh từng lén uống vài lần ở nhà, nhưng đều bị cái tên mũi chó Sở Bắc Hành kia đánh hơi ra. Cuối cùng anh ta còn mách với Kiều Kiều rằng anh lén uống đồ cấm.
Thế là, một lớn một nhỏ liền bắt thóp anh, nhân cơ hội chỉ trích phê bình.
——Anh không biết là uống cà phê xong anh sẽ bị đau đầu và tim đập nhanh sao?!
"Quán cà phê anh thích vẫn còn đấy, có muốn uống một cốc không?"
Giang Nhất: "Không uống."
Bàn tay đang nắm vô lăng của Yến Nam Sâm khẽ siết chặt lại. Giao lộ phía trước vừa hay là đèn đỏ, hắn giảm tốc độ dừng xe, nghiêng đầu nhìn về phía Giang Nhất, thấy anh vẫn chăm chú nhìn quán cà phê kia, trông có vẻ rất muốn uống.
"Em xuống xe mua cho anh."
Giang Nhất nghe vậy, khẽ cười thành tiếng: "Bạn trai cũ à, đừng phí công lấy lòng một người đã có chồng như tôi nữa, nếu để chồng tôi hiểu lầm thì không hay đâu." Nói rồi, nụ cười trên môi anh nhạt dần, cúi đầu liếc nhìn cổ tay mình.
Vẫn còn đỏ.
Vốn định bình tĩnh nói chuyện về đứa trẻ, nhưng nếu hắn đã muốn chơi trò 'cường thủ hào đoạt', vậy thì anh cũng không ngại đâm hắn một nhát thật đau.
Khóe mắt liếc sang Yến Nam Sâm. Sắc mặt hắn đã đen kịt.
Giang Nhất nhướng mày, cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn nhiều, thậm chí tâm trạng còn hơi vui vui.
Khách sạn quốc tế Tôn Đoạn.
Giang Nhất lạnh nhạt nói cảm ơn rồi xuống xe, Yến Nam Sâm cũng lập tức mở cửa bước xuống. Hắn vịn vào cánh cửa, ánh mắt xuyên qua nóc xe, chăm chú nhìn Giang Nhất: "Nhất Nhất, để em đưa anh lên."
Nghe thấy cách gọi này, Giang Nhất mỉm cười, ngước mắt nhìn hắn: "Yến tổng, bây giờ chúng ta là đối tác làm ăn, tốt nhất không nên gọi như vậy, nếu để chồng tôi biết thì không hay đâu."
Hai chữ "chồng tôi" lại một lần nữa đâm thẳng vào tim Yến Nam Sâm, đau đến mức quặn thắt. Tay hắn siết chặt cánh cửa xe, cố gắng giữ bình tĩnh, không để bản thân trông quá chật vật, hắn cười nói: "Đối tác làm ăn cũng có thể có quan hệ tốt mà phải không?"
Giang Nhất đóng cửa xe, khi đi ngang qua đầu xe thì dừng bước, nghiêng đầu nhìn Yến Nam Sâm: "Yến tổng, tôi đã bước ra khỏi chuyện năm năm trước rồi. Còn cậu vẫn cứ chìm đắm trong quá khứ à? Chúng ta đều là người trưởng thành rồi."
"Anh chưa từng quên." Yến Nam Sâm đáp chắc như đinh đóng cột: "Vừa rồi anh vẫn rất đau lòng, không thể quên được nỗi ấm ức mà em đã gây ra. Nếu không, tại sao anh lại đồng ý quay về? Là vì muốn khiển trách em mà, đúng chứ?"
Nói xong hắn phát hiện Giang Nhất cứ nhìn hắn, không nói lời nào. Bỗng chốc hắn có chút sợ hãi, căng thẳng nuốt nước miếng.
"Bây giờ tôi có một gia đình hạnh phúc, còn có gì mà ấm ức? Tôi trở về chỉ vì công việc. Cậu cũng đừng tự lừa dối bản thân nữa, nếu một lời xin lỗi có thể giải quyết được tất cả, thì năm đó tôi đã không rời đi. Bây giờ quay lại, nghĩa là tôi có thể bình thản đối mặt với cậu."
"Còn về tâm tư của cậu, tôi mong cậu đừng thể hiện ra ngoài, nếu để chồng tôi biết thì không hay đâu."
Sắc mặt Yến Nam Sâm tối đen. Hắn đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng Giang Nhất bước vào khách sạn. Bàn tay buông thõng bên người siết chặt đến trắng bệch, trái tim truyền đến từng cơn đau tê dại, đường nét quai hàm căng cứng, hắn cắn chặt răng.
Ba câu "Nếu để chồng tôi biết thì không hay đâu", mỗi một câu đều tràn đầy tình yêu dành cho người đàn ông kia.
Rốt cuộc người đó là ai?
Là ai có thể cướp mất Giang Nhất của hắn?
Khoan đã...
Như chợt nghĩ ra điều gì, ánh mắt Yến Nam Sâm đột nhiên trầm xuống. Giang Nhất nói rằng mình có chồng, có Alpha rồi? Nhưng tại sao trên người anh lại không có bất kỳ mùi pheromone nào của Alpha?
"Tít" một tiếng, cửa phòng khách sạn bị đẩy ra từ bên ngoài. Thẻ phòng chưa kịp đút vào khe cắm, rèm cửa dày nặng che khuất ánh sáng bên ngoài, cả căn phòng tối om, chỉ nghe thấy tiếng thở gấp gáp vang lên ở lối vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!