Chương 20: "Dù bằng cách nào đi nữa, em cũng sẽ giành lại anh về."

Khoảng cách này thực sự quá nguy hiểm.

Giang Nhất nhận ra cảm xúc của Yến Nam Sâm có gì đó không ổn, nhưng khi nghe thấy câu nói kia, anh liền nghiêng mặt sang một bên, lạnh lùng cười nhạt: "Yến Nam Sâm, cậu đúng là giỏi nhất trò ác nhân cáo trạng. Năm năm trước như vậy, bây giờ vẫn vậy. Mau buông tay."

"Em không buông."

Ngay sau đó, Giang Nhất nhìn thấy Yến Nam Sâm bắt đầu kéo lỏng cà vạt. Anh lập tức hoảng loạn, đáy mắt đỏ lên vì giận dữ, vội vàng đưa tay ra định ngăn lại, nhưng chính hành động này lại vô tình tạo cơ hội cho đối phương.

Yến Nam Sâm nhanh chóng giật cà vạt xuống, quấn chặt quanh cổ tay đã gầy đi rất nhiều so với năm năm trước của Giang Nhất, cuối cùng còn buộc thành một nút thắt chết.

Đôi mắt Giang Nhất mở to đầy kinh ngạc, không thể tin nổi nhìn chằm chằm Yến Nam Sâm, muốn giãy ra nhưng do đối phương đang đứng ngay g*** h** ch*n, anh hoàn toàn không thể nhúc nhích nổi. Giang Nhất thẹn quá hóa giận: "Yến Nam Sâm, cậu điên rồi à!!!"

Giọng nói mang theo chút run rẩy vì hoảng loạn. Yến Nam Sâm đối diện với đôi mắt đầy tức giận và xấu hổ của Giang Nhất. Hắn nhìn anh chăm chú, như thể muốn bù đắp lại toàn bộ những năm tháng nhớ nhung khắc khoải ấy.

Hắn lại làm Giang Nhất giận rồi.

Nhưng nếu Giang Nhất lại chạy mất thì phải làm sao đây?

Giang Nhất vùng vẫy muốn thoát khỏi sự trói buộc nơi cổ tay, anh tuyệt đối không ngờ Yến Nam Sâm lại làm ra chuyện như thế này, vậy mà lại dùng cà vạt... trói tay?! Đúng là khá giống với cách làm của hắn lúc trước.

Có lẽ vì cà vạt buộc quá chặt, cộng thêm việc hai chân bị Yến Nam Sâm kẹp lấy, lại còn đang ngồi trên bàn, cái tư thế này thực sự xấu hổ đến mức khiến cả người Giang Nhất nóng rần lên, sống lưng tê dại.

Anh trừng mắt nhìn Yến Nam Sâm, kết quả lại thấy tên này dám khóc trước mặt mình, Giang Nhất tức đến mức môi mỏng khẽ run: "Yến Nam Sâm, cậu đúng là hiểu rõ thế nào là ác nhân cáo trạng đấy. Tôi nói lại lần nữa, thả ra."

Lời vừa dứt, ngay khi anh định dùng cơ thể đẩy Yến Nam Sâm, không ngờ lại bị hắn đỡ lấy mông rồi bế bổng cả người lên đối diện với hắn. Anh giật mình kêu to, theo phản xạ lập tức vòng tay ôm lấy cổ Yến Nam Sâm.

Sau đó Giang Nhất mới nhận ra tình huống này không ổn chút nào. Phía sau là khoảng không, nếu không ôm chặt lấy Yến Nam Sâm, anh nghi ngờ tên này thực sự dám thả mình rơi xuống đất.

A!!!

Anh tức giận cúi đầu cắn mạnh lên vai Yến Nam Sâm.

Yến Nam Sâm ôm chặt Giang Nhất, đổi tư thế để tựa người vào mép bàn. Giây tiếp theo, hắn bị Giang Nhất cắn mạnh vào vai, răng nanh cắm sâu vào da thịt mang đến cho hắn một cảm giác giải thoát kỳ lạ.

Hắn đau đến mức khóe mắt đỏ lên: "Nhất Nhất, tại sao lại kết hôn với người khác? Anh thực sự quên em rồi sao?"

"Tại sao tôi phải nhớ nhung một kẻ từng lừa dối tôi? Cậu có gì đáng để tôi nhớ đến hả?" Cắn một phát vẫn chưa đủ để xả giận, Giang Nhất ngẩng đầu lên, thấy Yến Nam Sâm vẫn còn khóc, anh tức đến bật cười: "Cậu còn khóc, cậu có biết năm năm qua tôi đã sống như thế nào không?"

Giang Nhất tức giận đến mức muốn buông tay ra khỏi cổ Yến Nam Sâm.

Vừa dứt lời, anh lập tức cảm thấy Yến Nam Sâm khẽ buông lỏng vòng tay. Anh giật mình hoảng hốt, theo bản năng muốn ôm chặt lấy hắn. Nhưng hai tay vẫn bị trói chặt bằng cà vạt, hoàn toàn không thể phản ứng kịp. Sợ đến mức chỉ có thể nhắm chặt mắt.

May mắn thay, một bàn tay to lớn đỡ lấy lưng anh, kéo anh trở về.

"Nhất Nhất, có thể kể cho em nghe năm năm qua anh đã sống thế nào không? Em sẽ bù đắp cho anh, nhé?"

Giang Nhất vẫn chưa hoàn hồn, từ từ mở mắt ra. Anh th* d*c, lồng ngực phập phồng, trừng mắt nhìn Yến Nam Sâm, tức đến mức muốn phát điên.

Hai tay anh vẫn bị trói bằng cà vạt, hơn nữa với tư thế hiện tại, anh chỉ có thể ngoan ngoãn để Yến Nam Sâm ôm vào lòng. Khoảng cách giữa hai người bị kéo gần đến mức thân mật chặt chẽ.

Đây mới là điều ấm ức nhất.

Giang Nhất hít sâu một hơi, bao nhiêu lời mắng chửi đã đến tận miệng, nhưng trong tình huống xấu hổ, khó lòng chống cự lại không thể thoát ra, tất cả tủi hờn trong anh đột nhiên vỡ òa.

"... Cậu lấy tư cách gì để đối xử với tôi thế này? Tôi mới là người tủi thân nhất mà..."

Yến Nam Sâm nhìn thấy Giang Nhất rơi nước mắt, yết hầu hắn khẽ trượt lên xuống, nhất thời hoảng loạn. Hắn lập tức xoay người, nhẹ nhàng đặt Giang Nhất trở lại bàn, sau đó nâng mặt anh lên, dùng ngón tay lau nước mắt cho anh: "Xin lỗi, xin lỗi, em sai rồi, bé cưng, đừng khóc nữa nhé?"

"Cút đi, ai là bé cưng của cậu." Giang Nhất nghiêng đầu né tránh bàn tay hắn: "Tôi đã có chồng con rồi. Nếu cậu còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!