Chương 19: "Nhất Nhất, đừng ép em phát điên."

Giang Nhất đối diện với biểu cảm kinh ngạc của Yến Nam Sâm, nhận ra bản thân đã để lộ cảm xúc, anh liền kìm nén sự dao động, dùng mu bàn tay lạnh nhạt lau đi nước mắt, như thể người vừa khóc khi nãy không phải là mình.

"Tôi về khách sạn đây."

Nói xong anh gạt tay Yến Nam Sâm ra, hất chiếc chăn mỏng đang phủ trên vai xuống.

Chiếc chăn rơi xuống đất, lại vô tình bị Yến Nam Sâm giẫm lên.

Không hiểu sao Giang Nhất lại ghi nhớ rõ hành động này, như thể ký ức nào đó chợt ùa về, anh khẽ nhếch môi cười nhạt, không rõ là giễu cợt hay cay đắng.

"Nhất Nhất!" Yến Nam Sâm nhanh chóng túm lấy cổ tay Giang Nhất khi thấy anh định rời đi: "Nói cho em biết đi, năm năm qua anh đã sống thế nào? Có phải đã chịu nhiều tủi thân lắm không?"

Hình ảnh Giang Nhất khóc ướt cả mặt cứ quanh quẩn trong tâm trí hắn. Đã năm năm trôi qua, thế mà vừa gặp lại, người kia đã khóc đến như vậy. Điều đó có phải chứng tỏ trong lòng Giang Nhất vẫn có hắn không? Nếu không sao lại đau lòng đến thế?

Giang Nhất nhíu mày, bây giờ anh hoàn toàn không thể chống lại sức mạnh của Yến Nam Sâm. Năm năm qua đã khiến anh hoàn toàn trở thành một Omega yếu ớt: "Buông tay."

"Em không buông." Yến Nam Sâm nghĩ thầm, cuối cùng hắn cũng gặp lại được Giang Nhất, làm sao có thể dễ dàng để anh rời đi. Hắn vừa định bước lên một bước thì bỗng chạm phải ánh mắt lạnh lẽo băng giá của Giang Nhất.

"Cậu thử tiến thêm một bước nữa xem?" Giang Nhất nhìn Yến Nam Sâm với vẻ mặt vô cảm, giọng lạnh lùng: "Buông tay, đừng bắt tôi phải nói lần thứ ba, bây giờ tôi không còn nhiều kiên nhẫn như vậy."

Yến Nam Sâm: "..." Hung dữ quá.

Hắn không cam lòng buông tay ra, nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy cổ tay Giang Nhất đã bị mình nắm đỏ lên. Trong lòng hắn trầm xuống, lo lắng vươn tay định kiểm tra: "Nhất Nhất, tay anh..."

"Lại giơ tay?" Giang Nhất chỉ vào tay Yến Nam Sâm đang vươn ra, ánh mắt cảnh giác, giọng nói nghiêm nghị: "Thu về ngay."

Yến Nam Sâm lại lặng lẽ thu tay về, ánh mắt vẫn dừng trên cổ tay đỏ lên vì bị hắn nắm chặt, trong mắt tràn đầy lo lắng, sao Giang Nhất lại trở nên yếu ớt thế này, năm năm qua... anh ấy đã sống ra sao? Sống ở đâu? Vẫn ở một mình ư?

"Nhất Nhất, em chỉ muốn biết cuộc sống năm qua của anh, nói cho em nghe được không?"

Giang Nhất đối diện với ánh mắt như sắp khóc của Yến Nam Sâm, trong lòng bật cười. Có trời biết anh đã trải qua khoảng thời gian đó ra sao, cũng may là anh đã vượt qua được.

"Yến Nam Sâm, không có cậu, tôi sống rất tốt."

Nét mặt Yến Nam Sâm cứng đờ, nỗi đau đớn trên gương mặt hắn hiện rõ mồn một. Hắn cố gắng kìm nén để bản thân không trở nên quá thảm hại, khóe môi khẽ giật giật, muốn cười nhưng lại chỉ toàn cay đắng: "Nhất Nhất, lúc đó anh đột nhiên rời đi, em... em không kịp chuẩn bị tâm lý, khi nhận ra thì đã chẳng thể tìm thấy anh nữa rồi."

Trong lòng Giang Nhất dâng lên một ngọn lửa giận, anh hít sâu một hơi. Anh trở về vốn không phải để nhắc lại chuyện tình cảm, nhưng bây giờ anh không muốn nói gì nữa, chỉ muốn giữ bình tĩnh.

Anh định mở cửa phòng họp.

Nhưng ngay khi vừa đặt lên tay nắm cửa, một bàn tay mạnh mẽ từ phía sau đè chặt lấy tay anh, sau đó cả người bị Yến Nam Sâm bao phủ. Đôi tay rắn chắc của hắn chống hai bên cổ anh, giam anh vào giữa. Khoảng cách giữa hai người bây giờ còn gần hơn cả lúc trước.

Khi pheromone của Alpha dịu dàng, si mê bao phủ lấy anh, khoảnh khắc đó, sống lưng Giang Nhất khẽ cứng lại.

Đó là phản ứng theo bản năng.

Bởi vì anh vẫn còn là Omega của Yến Nam Sâm, bọn họ đã đánh dấu hoàn toàn, dù là dấu ấn tuyến thể hay dấu ấn vĩnh viễn, trên làn da anh, từng ngóc ngách trên cơ thể anh, đều lưu lại dấu vết pheromone của Yến Nam Sâm.

Cũng chính vì vậy, suốt những năm ở nước M, không một Alpha nào dám tùy tiện đến gần anh. Vì chỉ cần tiến lại gần là có thể nhận ra anh đã thuộc về một Alpha khác, như thể đã bị đóng dấu, in hằn một dấu ấn không thể xóa nhòa.

Chính sự bá đạo trời sinh của một Alpha ấy như giẫm lên vết thương của anh. Việc mất đi giới tính Alpha không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Yến Nam Sâm. Bởi vì dù không có sự cố năm đó, anh vẫn có khả năng trải qua lần phân hóa thứ hai, có lẽ chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.

Nhưng mà...

Anh không cam lòng.

Anh thực sự không cam lòng.

Chính sự không cam lòng ấy nên sau khi bất ngờ phân hóa thành Omega, anh đã dốc hết mọi sự yếu đuối, nhục nhã và mềm yếu của bản thân để trao hết cho Puppy. Anh đã gỡ bỏ hoàn toàn lớp phòng bị của một Alpha, sẵn sàng trở thành một Omega chỉ vì Puppy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!