Chương 17: "Nhất Nhất, xin lỗi, em sai rồi, em rất nhớ anh..."

Trong căn phòng trẻ em ngập tràn phong cách công chúa, Giang Niệm Kiều đang ngồi trên thảm chơi với búp bê Barbie bác cả tặng, giọng nói non nớt tự biên tự diễn.

"Ba lớn à, ba phải xin lỗi ba nhỏ biết không, như vậy ba con mới không lén trốn đi khóc." Bé chỉ vào con búp bê đầu trọc chưa được đội tóc giả, nghiêm túc dạy bảo.

"Ba lớn nói: Ừm, được, bà xã, anh sai rồi, em tha thứ cho anh nhé."

"Ba nhỏ nói: Không được, tôi sẽ không tha thứ cho anh."

Giang Niệm Kiều vừa diễn vừa nói, nhưng càng nói lại càng không diễn tiếp được nữa. Bé úp mặt xuống chiếc gối ôm hình công chúa Elsa, buồn bã khóc nấc lên từng tiếng nhỏ: "... Mặc dù biết là do ba lớn làm sai nên ba nhỏ không cần nữa, nhưng mà... Kiều Kiều cũng muốn được ba lớn ôm một cái, Kiều Kiều chưa bao giờ được ôm cả, các bạn nhỏ khác ngày nào cũng được ôm hết á..."

Bé không dám khóc quá to, chỉ có thể nức nở khe khẽ.

Giang Nhất đứng ngoài cửa phòng bỗng chốc đỏ hoe mắt. Hình như đây là lần đầu tiên anh nghe Kiều Kiều nói những lời như vậy, trước giờ con bé chưa từng nhắc đến ba lớn, anh cũng nghĩ rằng trong cuộc sống của hai ba con, Kiều Kiều đã có một tuổi thơ đầy đủ rồi, dù không có ba lớn nhưng vẫn còn bác cả ở bên.

Hóa ra con vẫn luôn nhớ đến ba lớn sao? Chưa từng gặp mặt mà vẫn có thể nhớ như vậy ư?

Sau đó, anh lại nghĩ đến câu nói Kiều Kiều lặp đi lặp lại: Ba lớn phải xin lỗi ba nhỏ. Ngoài Sở Bắc Hành, anh thật sự không nghĩ ra còn ai khác có thể nhồi nhét chuyện này vào đầu con bé.

Anh cũng nhớ đến chuyện trước đây, Sở Bắc Hành thường cầm ảnh Yến Nam Sâm để dạy Kiều Kiều nhận mặt. Ban đầu anh nhất quyết không đồng ý, nhưng sau đó lại suy nghĩ, trẻ con vốn vô tội, chẳng lẽ khi Kiều Kiều hỏi ba lớn ở đâu, anh lại nói rằng người đó đã chết ư.

Chữ "chết" này, thật quá nặng nề.

Giang Nhất vịn vào khung cửa, cố gắng kiềm chế cảm xúc không để bản thân mất kiểm soát trước mặt con. Anh điều chỉnh tâm trạng, sau đó mới bước vào phòng, ôm Kiều Kiều đang úp mặt xuống gối khóc thút thít: "Bé ngoan, sao lại khóc thế này? Con không thích món quà bác cả mua cho hả?"

Anh không muốn vạch trần suy nghĩ nhỏ bé trong lòng con gái, chỉ xem như chưa nghe chưa thấy màn tự biên tự diễn ban nãy.

Giang Niệm Kiều bị sự xuất hiện đột ngột của ba làm giật mình, hàng mi dài còn đọng nước mắt, chiếc kẹp tóc hình gấu trên đầu cũng bị nghiêng lệch, cả người lẫn con gấu đều trông tội nghiệp vô cùng.

"Ba... ba còn giận Kiều Kiều không ạ?" Bé hít hít mũi, giọng nói mềm mại đầy lo lắng.

"Vừa nãy ba hung dữ quá, dọa sợ bé cưng rồi à?" Giang Nhất bế con ngồi xuống sofa bên cạnh, rút một tờ khăn giấy lau mũi cho con.

Nghe giọng điệu của ba, Kiều Kiều liền hiểu ngay là ba không giận mình nữa, thế là cô bé lại bắt đầu e thẹn, ngại ngùng nói: "Không dữ lắm, ba không dữ chút nào hết, là Kiều Kiều làm sai nên ba mới mắng mà."

Giang Nhất hiểu rất rõ tính cách của con gái mình, dù ngày thường hơi ngang ngược một chút, nhưng không phải là người không biết lý lẽ: "Nào, kể ba nghe đã xảy ra chuyện gì nhé."

Thế là Giang Niệm Kiều liền thuật lại toàn bộ chuyện xảy ra ở nhà trẻ với cặp song sinh kia.

Nghe xong, Giang Nhất mới hiểu ra đầu đuôi sự việc, nhưng đúng là con gái anh có lỗi trước: "Ngày mai ba sẽ đưa con đi xin lỗi hai anh, nhất định phải xin lỗi cho đàng hoàng nghe chưa?"

Giang Niệm Kiều bĩu môi, mặt nhăn nhó: "Gọi anh gì chứ, rõ ràng con lợi hại hơn, con mới phải là đại ca!"

Nghe con gái cứ mãi đắm chìm trong việc làm "đại ca", Giang Nhất bỗng thấy lòng chua xót không nói nên lời.

"Còn nữa ba ơi, hai anh em họ buồn cười lắm, nhất là Jacob, cậu em trong cặp song sinh, ngày nào cũng bày trò biến hình Ultraman với anh trai Cedric, nhưng mà Cedric không thèm chơi cùng, Jacob toàn tự độc thoại thôi." Giang Niệm Kiều che miệng cười khúc khích.

"Thế con có muốn chơi với hai anh ấy không?"

"Cũng hơi muốn ạ, trong lớp chỉ có mỗi hai anh ấy biết nói tiếng Hoa, những bạn nhỏ khác không hiểu gì hết nên mỗi khi tụi con nói chuyện là cứ như đang thì thầm bí mật ấy! Nhưng mà... hình như họ không muốn chơi với con lắm." Nói đến đây, Giang Niệm Kiều chống cằm thở dài một hơi như bà cụ non: "Phiền thật đấy."

Giang Nhất bị bộ dạng của con gái chọc cười, anh khẽ đẩy cái đầu nhỏ của bé: "Ai bảo con lúc nào cũng hung dữ, bá đạo như thế, con là con gái mà."

"Ai nói con gái thì không thể hung dữ, không thể bá đạo? Là ba quy định sao?"

Giang Nhất: "..."

Giang Niệm Kiều khoanh tay, hừ lạnh một tiếng: "Dù sao con vẫn sẽ hung dữ, như vậy mới có thể bảo vệ ba, sẽ không ai dám bắt nạt ba nữa!"

Giang Nhất cảm thấy ấm áp, anh cúi xuống hôn nhẹ lên má cô bé rồi ôm bé trong lòng: "Không ai dám bắt nạt ba đâu, Kiều Kiều không cần lo lắng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!