Chương 16: "Anh rất nhớ nó, anh rất nhớ Yến Nam Sâm."

Cuộc điện thoại này kéo dài không lâu, khoảng chừng mười phút.

Giang Nhất vốn cũng định kết thúc cuộc gọi, nhưng lại nghe thấy Lạc Tụng Nhiên ở đầu dây bên kia nói: "Chúng ta gặp nhau đi."

Giang Nhất bỗng im lặng. Anh vốn không hề nghĩ đến việc gặp Lạc Tụng Nhiên, lại càng không ngờ đến chuyện Đoạn tổng và Lạc Tụng Niên cũng đến nước M. Nhưng điều khiến anh không thể tin nổi chính là hai đứa con trai của Đoạn tổng học cùng trường mẫu giáo với con gái mình?! Sao có thể trùng hợp như vậy?

Cái kiểu bị kéo vào vòng xoáy vô hình liên quan đến người đó khiến anh cảm thấy có chút phiền não.

Giang Nhất vô thức liếc nhìn Sở Bắc Hành đang ngồi đối diện.

Bị ánh mắt của anh quét qua, Sở Bắc Hành bỗng chột dạ, theo phản xạ né tránh ánh mắt ấy. Anh ta lập tức quay mặt đi, bế Giang Niệm Kiều lên: " Tôi đói rồi, để xem tối nay làm món gì ngon ngon đây? Kiều Kiều muốn ăn gì nào?"

Kết quả vừa dứt lời, anh ta liền thấy Giang Nhất cầm gối phi thẳng về phía mình. Sở Bắc Hành vội nghiêng người, ôm chặt Giang Niệm Kiều tránh né, chiếc gối nặng nề đập vào cánh tay anh ta. Anh ta theo bản năng cúi đầu, vừa hay thấy Giang Niệm Kiều rụt cổ lại, rõ ràng là bị dọa sợ, nhất thời hơi tức giận.

"Giang Nhất, anh phát điên gì vậy? Lỡ ném trúng Kiều Kiều thì sao?"

Giang Nhất còn chưa kịp trả lời thì đầu dây bên kia đã trực tiếp cúp máy. Anh trầm mặc đi thẳng đến chỗ Sở Bắc Hành: "Đưa Kiều Kiều cho tôi."

Giang Niệm Kiều thấy ba đang giận, sợ hãi vùi mặt vào lòng bác cả, không dám lên tiếng. Đôi bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy áo Sở Bắc Hành, giọng nghẹn ngào nói: "Bác ơi, bác ôm chặt Kiều Kiều nhé..."

Sở Bắc Hành nhận ra tâm trạng của Giang Nhất không ổn, anh ta ôm Kiều Kiều, hơi nghiêng người: "Giang Nhất, dù sao anh cũng phải nói cho tôi biết rốt cuộc anh đang giận cái gì chứ?"

"Cậu đã nói với em trai cậu rằng tôi ở đây? Nếu không thì sao Kiều Kiều lại trùng hợp học cùng trường với con của Đoạn tổng được?" Thấy con gái ôm chặt Sở Bắc Hành không buông, Giang Nhất chợt cảm thấy bị tổn thương sâu sắc. Hốc mắt anh đỏ lên, nhìn chằm chằm Sở Bắc Hành: "Cậu không biết Jacob là con trai của Đoạn tổng sao? Sở Bắc Hành, sức chịu đựng của tôi có hạn, cậu biết rõ tôi..."

"Đương nhiên tôi biết." Sở Bắc Hành lập tức cắt ngang lời anh. Có lẽ vì nghe ra sự nghẹn ngào trong giọng nói của Giang Nhất, lại thấy sắc mặt anh tái nhợt, trong lòng anh ta cũng hơi khó chịu: "Nhưng tôi có thể đảm bảo, tôi chưa từng nói với Yến Nam Sâm rằng anh đang ở đâu, bao gồm cả ba tôi, họ cũng chưa từng tiết lộ điều gì. Chúng tôi tôn trọng quyết định của anh, nếu anh không muốn nói ra nơi mình ở, tôi và ba tôi tuyệt đối sẽ không hé răng nửa lời."

Sợ rằng giọng điệu của mình quá nghiêm túc sẽ làm đứa nhỏ hoảng sợ, anh ta nhẹ nhàng xoa đầu Kiều Kiều rồi đặt bé xuống đất: "Kiều Kiều, con vào phòng bác tìm quà đi, bác đã mua quà cho con rồi đó."

Kiều Kiều không phải là một đứa trẻ vô tư không lo nghĩ. Khi nghe bác cả mua quà cho mình, trong lòng bé đương nhiên rất vui. Nhưng nhìn thấy ba có vẻ ủ rũ, tâm trạng của bé cũng trở nên trùng xuống.

Bé không muốn để ba phát hiện ra mình buồn, nên vẫn cố nở nụ cười rạng rỡ.

"Vậy con lên lầu tìm quà đây ạ!"

Giang Nhất nhìn con gái, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, mỉm cười nói: "Đi đi, ba có chuyện cần nói với bác con."

Chỉ đến khi thấy bóng dáng Kiều Kiều khuất hẳn nơi cầu thang, nụ cười trên môi Giang Nhất mới dần tắt.

"Bây giờ tôi hỏi cậu, cậu đã nói cho họ biết tôi đang ở đâu chưa?" Giang Nhất chợt nhớ lại chuyện một năm trước, Đoạn tổng đã nhiều lần ngỏ lời mời anh về làm Tổng giám đốc điều hành của bộ phận quốc tế thuộc tập đoàn công nghệ Neptune tại nước M. Trước lời mời đó, anh luôn giữ thái độ im lặng, tức là anh lựa chọn không trả lời.

Dù biết chắc rằng Đoạn tổng không thể nào chỉ vì anh mà đến nước M, hoặc có thể là vì Lạc thiếu, hoặc vì hai đứa trẻ, nhưng việc để cho bọn nhỏ học cùng một trường mẫu giáo quả thật quá trùng hợp.

Anh không hề trách cứ Sở Bắc Hành, thậm chí còn thừa nhận rằng trong suốt năm năm qua, Sở Bắc Hành đã giúp đỡ anh rất nhiều. Hai người là bạn cùng phòng, nhưng quan trọng hơn, họ là anh em.

Chính vì tin tưởng Sở Bắc Hành nên anh mới giận đến thế.

Sở Bắc Hành thở dài, cúi người nhặt chiếc gối ôm bị ném xuống chân mình: "Tôi cũng oan lắm chứ bộ. Tuần trước tôi và giáo sư hướng dẫn đến Học viện âm nhạc San Rhone để làm khảo sát, nào biết Nhiên Nhiên lại thi đậu ở đó. Tôi thề là em ấy chưa từng bảo với tôi chuyện này. Mặc dù biết nguyện vọng của em ấy, nhưng tôi không ngờ là em ấy thi đỗ."

"Rồi sao nữa?" Giang Nhất nhíu mày, đưa tay bóp trán, cảm thấy đứng lâu hơi khó chịu, anh bèn ngồi xuống ghế sô pha.

Sở Bắc Hành thấy động tác ấy thì lập tức cạn lời: "Đừng nói với tôi là hôm nay cậu chưa uống thuốc huyết áp nhé?"

Giang Nhất chậm rãi nhìn Sở Bắc Hành: "Bây giờ là lúc nói chuyện này sao?"

"Tôi chỉ sợ cậu tức quá vỡ mạch máu thôi." Sở Bắc Hành lại nặng nề thở dài, cúi người mở ngăn kéo dưới bàn trà, lấy một vỉ thuốc rồi ném qua cho Giang Nhất: "Anh làm ơn quan tâm đến cơ thể của mình một chút đi."

"Tôi có tập thể hình rồi được chưa?" Giang Nhất nhận thuốc, bẻ một viên bỏ vào miệng.

Vừa mới uống thuốc xong, cánh tay đã bị Sở Bắc Hành đẩy mạnh một cái. Anh ngồi không vững, lảo đảo ngã xuống ghế sô pha, lửa giận tức thì bùng phát: "Này Sở Bắc Hành, cậu muốn đánh nhau phải không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!