"Hu hu, con thực sự không cam lòng mà... Con rõ ràng có thể đánh thắng nó."
"Bạn nhỏ được phép đánh nhau hả? Nếu để ba con biết chắc chắn lại tịch thu đồ ăn vặt của con, tối nay ngay cả tivi cũng không được xem."
"Không muốn đâu, bác cả nói yêu thương Kiều Kiều nhất mà, bác phải giữ bí mật giúp con nha, đừng nói với ba con."
"Vậy thì tự con nói xem con đã làm gì bạn?"
"Tích" một tiếng, cửa lớn bị đẩy ra từ bên ngoài.
Chỉ thấy một Alpha cao lớn và đẹp trai đang bế một bé gái mặc quần yếm nhà trẻ.
Bé gái khoảng bốn tuổi, rất xinh xắn, tóc buộc cao, trên đầu cài một chú gấu bông trông rất đáng yêu. Đôi mắt to tròn như hai viên ngọc đen, linh hoạt và xinh đẹp, chỉ là khuôn mặt nhỏ hơi phình ra, trông rất đáng thương, trên lông mi còn đọng nước mắt.
Nhìn thoáng qua, còn tưởng là hai ba con.
Alpha này chính là Sở Bắc Hành.
Còn đứa trẻ không phải là con gái của anh ta, tên bé là Giang Niệm Kiều, là con gái của Giang Nhất, năm nay gần năm tuổi, đang học lớp mẫu giáo.
Giang Niệm Kiều thấy bác cả nhìn mình với vẻ mặt nghiêm nghị, vừa tức giận vừa sợ hãi, cô bé cúi đầu, bĩu môi: "Con không muốn nói."
Sở Bắc Hành ngẩng đầu thở dài, lúc nãy nghe nói cô bé đã lái xe đâm vào cái đó của một cậu bé trong tiết hoạt động ngoài trời, chảy cả máu, anh ta ngơ luôn.
Đây sinh mạng của con trai đó, may được đưa đến bệnh viện kịp thời nên không sao, ba mẹ của bên kia cũng không biết có tìm đến không.
Kết quả là cô bé này từ lúc tan học đến giờ vẫn không chịu nói mình đã làm sai điều gì.
Anh ta tức đến ngứa răng, nhưng dù sao cũng là một cô bé, giận thì giận, vẫn không thể đánh được, chỉ đành dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán Giang Niệm Kiều: "Giang Niệm Kiều, hiếm khi bác đến đón con, kết quả con lại cho bác một bất ngờ, nếu ba con biết thì bác thực sự không giúp được con đâu."
Đúng lúc này, một thân ảnh gầy gò từ trong bếp bước ra.
Bốn năm qua, Alpha trước đây đã hoàn toàn trở thành Omega, tuy nhìn dáng vẻ không khác nhiều so với năm năm trước, nhưng pheromone của Omega lại rất yếu ớt.
Người bình thường sau khi tiêm thuốc ức chế thì mùi pheromone sẽ giảm xuống còn 10% so với ban đầu, còn anh ngay cả 10% cũng khó đạt được, chính là bởi hội chứng rối loạn pheromone của người phân hóa lần hai đang ngày càng ảnh hưởng đến anh.
Vì vậy tình trạng sức khỏe của anh rất kém, thường xuyên bị sốt.
"Sao vậy?"
Sở Bắc Hành và Giang Niệm Kiều khi nhìn thấy Giang Nhất xuất hiện thì không hẹn mà cùng ôm nhau, vừa nói vừa cười.
"Bác cả, tối nay chúng ta ăn gì vậy?"
"Ừm... Kiều Kiều con muốn ăn gì nào, bác cả làm cho con."
"Bác cả tốt quá~"
Khuôn mặt Giang Nhất hơi tái nhợt, có lẽ vừa mới hết sốt, triệu chứng rối loạn phân hóa lần hai cũng được cải thiện vì đã tiêm thuốc đặc trị, nhưng thần sắc vẫn khá xanh xao, nếu không thì hôm nay anh sẽ không để Sở Bắc Hành đi đón con gái.
Anh mặc bộ đồ ngủ rộng rãi màu trắng, cầm ly thủy tinh đi xuống cầu thang, thấy hai bác cháu nói chuyện cứ lạ lạ: "Tôi còn tưởng cậu không đón được Kiều Kiều, định gọi điện cho cậu."
Sở Bắc Hành vốn định tố cáo cô bé này trước mặt Giang Nhất, nhưng thấy sắc mặt Giang Nhất không được tốt lắm, sợ nói ra sẽ làm anh tức giận: "Không có, giọng cô bé to lắm, nhìn thấy tôi từ xa đã gọi toáng lên như kiểu sợ người khác bắt cóc."
"Hừ." Giang Niệm Kiều ngạo mạn quay mặt đi, rồi giơ tay về phía Giang Nhất, làm điệu bộ muốn anh bế, cười ngọt ngào: "Ba, con nhớ ba quá, hôm nay ba có nhớ con không?"
Giang Nhất vốn định bế con gái, kết quả lại nghe thấy Sở Bắc Hành nói: "Không thấy ba con vừa khỏi ốm hả, con đứa nhỏ này nặng như heo con, nhỡ đè bẹp ba con thì sao?"
Giang Niệm Kiều nghe bác cả nói như vậy thì trợn mắt: "Sao bác lại nói con gái nặng chứ! Sở Bắc Hành, bác như vậy sẽ không tìm được vợ đâu!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!