Chương 14: Bảo bảo... con không nhìn ba hả?

Trong phòng bệnh, Sở Bắc Hành ôm lấy anh trai đã ngừng thở vào trong bộ quần áo nhỏ mà Giang Nhất đã chuẩn bị trước đó, anh ta cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng nước mắt vẫn không kìm được mà tuôn rơi khi chạm vào bàn tay nhỏ lạnh lẽo này.

Bàn tay nhỏ xíu, rõ ràng có cơ hội lớn lên, nhưng lại ra đi như vậy.

Thậm chí ngay cả mặt ba cũng chưa nhìn thấy đã rời khỏi thế giới này rồi.

Anh ta đưa tay lau nước mắt trên mặt, bế anh trai đến bên giường bệnh, đặt xuống bên cạnh Giang Nhất vẫn đang hôn mê.

Giang Nhất vì mất máu quá nhiều nên vẫn đang hôn mê, khuôn mặt tái nhợt đeo mặt nạ oxy, cứ nằm như vậy, thậm chí còn không biết mình đã sinh con.

Sở Bắc Hành mím chặt môi, cúi người xuống, đặt anh trai vẫn còn hơi ấm cạnh bên gối Giang Nhất.

Vào nửa đêm, người ba đang hôn mê và đứa bé đã mất dấu hiệu sự sống cùng nằm trên chiếc giường trắng tinh khôi này, giờ đây thật yên tĩnh, thậm chí đến hơi thở cũng không nghe thấy.

Anh ta lấy điện thoại ra, chụp ảnh đứa bé, chụp lại khoảnh khắc này, nghĩ rằng sau này... khi Giang Nhất muốn xem thì sẽ lấy ra.

Đúng lúc này, Sở Bắc Hành vô tình chụp được một khoảnh khắc.

Giang Nhất khẽ cử động. Vì anh trai chỉ có ba cân, rất nhỏ, khuôn mặt của Giang Nhất áp vào người anh trai. Giống như một nụ hôn chia tay.

Sở Bắc Hành đặt điện thoại xuống, yên lặng nhìn khoảnh khắc này, nhìn đến mức không thể chịu đựng được nữa liền ngẩng đầu lên, nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống. Anh ta không ngờ rằng trong nhà họ, tất cả các bậc trưởng bối đều khỏe mạnh, người ra đi sớm nhất lại là đứa bé mới sinh được chín phút này.

Mười một phút đó, là nỗi đau của khiếm khuyết gen phân hóa lần hai đã cướp đi sinh mạng của đứa bé.

Vì vậy, ban đầu anh ta mong chờ sự ra đời của bọn nhỏ, ghi lại tiếng khóc của hai đứa bé, tiếng khóc lớn nhất...

Chính là anh trai sao?

Anh ta nắm chặt điện thoại, thậm chí không dám nghe lại đoạn ghi âm đó, có lẽ cả đời này anh ta cũng không muốn nghe lại đoạn ghi âm đó nữa, nhưng đó lại là tiếng nói cuối cùng của đứa bé trên thế gian này.

Thật vang dội, là muốn ba nhìn thấy nó lần cuối cùng sao?

Sở Bắc Hành cúi người xuống, tay chống lên giường, nhìn Giang Nhất đang hôn mê, lấy điện thoại ra đặt lên gối anh, vẫn quyết định phát đoạn ghi âm này.

Khoảnh khắc tiếng khóc của đứa bé vang lên trong đoạn ghi âm, có một tiếng khóc đặc biệt vang dội, vang dội đến mức như muốn cho tất cả mọi người nghe thấy cậu nhóc đã được sinh ra, nhưng lại sắp rời khỏi thế giới này.

Tim anh ta như bị ai đó túm chặt, đau đến mức khó thở, thực sự không chịu đựng được nữa bèn quay người đi, không dám nhìn Giang Nhất.

Có lẽ tiếng nói này sẽ đánh thức Giang Nhất? Để Giang Nhất tỉnh lại xem đứa bé lần cuối cùng.

Đột nhiên, máy điện tâm đồ trong phòng bệnh phát ra tiếng báo động, nhịp tim dao động bất thường.

Sở Bắc Hành lập tức bước tới ấn chuông cấp cứu ở đầu giường.

Không lâu sau thì nghe thấy tiếng chạy trên hành lang.

Trên giường bệnh, Giang Nhất đột ngột mở mắt ra, con ngươi anh mờ mịt, khóe mắt ch** n**c mắt, hơi thở rất dồn dập.

"... Puppy."

Giọng nói rất yếu ớt, gần như bị tiếng báo động của máy điện tâm đồ che khuất, nhưng lại gọi như vậy hết lần này đến lần khác.

Puppy.

Đau quá.

"Giang Nhất!" Sở Bắc Hành phát hiện Giang Nhất đã mở mắt ra, anh ta cúi người nghe thấy Giang Nhất gọi Puppy: "Anh có nghe thấy tôi nói chuyện không?"

"Đứa bé..." Giang Nhất lại thì thầm nhẹ nhàng, dường như anh cảm nhận được điều gì đó, giữa trạng thái đầu óc hỗn loạn, anh nghiêng mặt sang nhìn thẳng vào đứa bé nằm bên cạnh mình, ngẩn người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!