Nước M.
Ngôi nhà độc lập của Sở Bắc Hành nằm cách trường đại học không xa, lúc trước mua vì tiện cho việc học, nhà không nhỏ, trước đây ở một mình rất trống trải, bây giờ thêm một người là Giang Nhất mới có chút hơi ấm.
Dưới sự dặn dò của gia đình, anh ta phải chăm sóc Giang Nhất thật tốt, không thể để xảy ra sơ suất gì. Đặc biệt là mệnh lệnh của ông cụ lớn, anh ta không thể không nghe lời, chỉ có thể chăm chỉ làm việc.
Đúng là bất công mà.
Nhưng không ngờ rằng từ khi Giang Nhất ở đây, anh ta rầu thúi cả ruột.
Dù sao Giang Nhất cũng là Omega, mặc dù trước đây là alpha và luôn sống theo thói quen của alpha, không để ý chi tiết, rất thoải mái.
Ví dụ như chưa đến nhà vệ sinh đã cởi áo ra rồi.
"Này này Giang Nhất, anh là omega mà, ít nhất cũng chú ý hình tượng một chút chứ? Tôi là alpha đấy."
"Sợ cái gì, tôi cũng là đàn ông mà."
"Khác xa đấy nhé, alpha và omega vẫn luôn có sự khác biệt." Sở Bắc Hành bất lực bước tới, cúi người nhặt chiếc áo mà Giang Nhất đã ném sang một bên lên, lặng lẽ che trước ngực anh, mỉm cười nói khéo: "Đừng như vậy, Omega như anh mạnh mẽ quá rồi đấy, cho Alpha này một chút thể diện được không? Che lại một chút, cho có lệ thôi."
Giang Nhất nhướng mày, lấy áo khoác, anh vỗ vai Sở Bắc Hành: "Không cần phải nhìn chằm chằm tôi như người ba già đâu, bây giờ chúng ta chỉ là bạn cùng phòng thôi, thư giãn một chút đi."
Nói xong thì quay người đóng cửa phòng tắm lại.
Sở Bắc Hành: "..." Sao anh ta dám thư giãn, ôi.
Ngoài việc cởi áo, còn có một việc khiến Sở Bắc Hành phải lo lắng, đó chính là việc Giang Nhất ngủ khỏa thân. Trọng điểm không phải là ngủ khỏa thân, mà là sau khi ngủ khỏa thân thì bị sốt, còn sốt đến mức không tỉnh táo, cuối cùng anh ta phải phá cửa vào mới phát hiện.
Anh ta cuống lên gọi bác sĩ riêng đến nhà, bác sĩ xem xong thì nói là do bị lạnh, khuyên đàn ông mang thai không nên ngủ khỏa thân. Lại vì đang mang thai nên không thể tiêm thuốc và uống thuốc, chỉ có thể hạ sốt bằng phương pháp vật lý.
Trong phòng ngủ.
"Nhìn đi, tôi đã nói gì, lúc anh vẫn là alpha thì ngủ như vậy đương nhiên không sao, nhưng bây giờ anh là omega, lại đang mang thai, nên anh phải thay đổi thói quen trước đây, điều này không chỉ vì bản thân anh, mà còn vì em bé nữa."
Khuôn mặt Giang Nhất đỏ bừng không tự nhiên, sốt choáng váng, nhưng vẫn có thể nghe thấy Sở Bắc Hành đang lải nhải nói chuyện, cũng có thể cảm nhận được người này đang dùng cồn lau tay chân cho anh.
Có lẽ thực sự rất khó chịu, anh hơi mê man, nước mắt không kìm được rơi xuống.
Anh đến nước M một tháng rồi, đã rời xa quê hương, luôn cố gắng không nhớ đến Yến Nam Sâm, nhưng lại đúng lúc cơ thể khó chịu nhất, vẫn không thể kiểm soát được suy nghĩ của mình.
Bởi vì anh nhớ lại lúc mình mới phân hóa lần hai, thường xuyên bị sốt thì Yến Nam Sâm đã dỗ dành anh như thế nào.
Sẽ ôm anh vào lòng, dịu dàng dỗ dành.
Sẽ cúi đầu v**t v* anh, nói chuyện bên tai anh.
Sẽ kể chuyện cho anh nghe để chuyển sự chú ý của anh khi anh đau đớn.
Vậy anh cần bao lâu mới có thể quên được Yến Nam Sâm?
Sở Bắc Hành vừa cầm khăn lên, vô tình ngẩng đầu lên, thì thấy Giang Nhất nước mắt lưng tròng, sợ đến mức tay anh ta run lên, anh ta vội vàng di chuyển ghế đến đầu giường: "Sao vậy, có chỗ nào khó chịu không? Hay là tôi lau mạnh tay quá?"
Không nói thì còn tốt, vừa nói Giang Nhất đã khóc thành tiếng.
Sở Bắc Hành: "!!!" Anh ta lập tức hơi hoảng, hoảng đến mức lúng túng, không biết đặt khăn ở đâu: "Anh cứ bình tĩnh đã, phải nói cho tôi biết tại sao anh lại khóc chứ? Xem tôi có thể giúp anh được không."
"... Tôi nhìn thấy cậu thì nhớ đến Yến Nam Sâm, rất buồn, rất khó chịu, muốn giết người."
Sở Bắc Hành: "?!" Anh ta cúi đầu nhìn chiếc khăn trên tay, lặng lẽ trải khăn ra, rồi cầm lên che mặt: "Bình tĩnh, mọi chuyện cứ bình tĩnh đã, như vậy anh sẽ không nhìn thấy mặt tôi nữa. Đại ca, xã hội pháp trị, giết người là phạm pháp đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!