Chương 9: Thần đồng piano

"Lan Lan đến đây ăn cái này để bồi bổ thân thể nào!"

Mẹ Tạ âu yếm nhìn Tạ Vi Lan. Dạo gần đây, mỗi đêm bà ta đều nghe thấy tiếng đàn piano phát ra từ phòng con gái. Sự tiến bộ vượt trội trong kỹ năng chơi đàn của con gái làm bà ta vô cùng hãnh diện.

Trong giới thượng lưu như họ, một nhạc cụ cao cấp như piano rất được ưa chuộng. Bà ta dự định sau khi cuộc thi kết thúc sẽ đưa Vi Lan đến nhà Thượng Quan biểu diễn một bản nhạc. Chắc chắn nhà họ sẽ phải nhìn con gái mình bằng con mắt khác!

"Đúng rồi, Vi Lan ăn nhiều vào, đừng làm việc quá sức!" Ba Tạ cũng lộ ra vẻ mặt hiền từ tạo nên khung cảnh gia đình ba người đầy hạnh phúc.

Tạ Vi Lan ngoan ngoãn nghe lời, nhưng khóe mắt lại liếc nhìn bóng dáng Tạ Tri Ý nhanh chóng nói: "Chị cũng lại ăn đi, chị cũng phải thi đấu mà ~"

Tạ Tri Ý thờ ơ phất tay: "Không cần."

Ba Tạ thấy cô bước vào phòng bếp, trong lòng cao h ứng hỏi: "Tri Ý lại định nấu ăn sao?"

Hương vị món ăn mà Tri Ý nấu vẫn còn in sâu trong tâm trí ba Tạ. Mấy ngày nay ăn những món mà người giúp việc nấu, ông ta cảm thấy không ngon miệng chút nào.

Tạ Tri Ý: "À, đúng."

Tạ Vi Lan nhìn thấy vẻ mong chờ trong ánh mắt của ba, cùng ánh mắt láo liên hướng về phía bếp của mẹ, lòng bỗng chốc cảm thấy chua xót.

Đây là lần đầu tiên ba mẹ thể hiện sự chờ mong mãnh liệt với Tạ Tri Ý, cảm giác chú ý này chuyển từ bản thân sang chị gái khiến ả khó chịu vô.

Mọi người ăn cơm trong không khí có phần gượng gạo. Hương thơm từ nhà bếp càng lúc càng nồng nàn, khiến ba Tạ bỗng cảm thấy đồ ăn trong miệng không còn ngon nữa.

Lúc này Tạ Tri Ý nấu món cay Tứ Xuyên, không biết cô học từ đâu mà làm dầu ớt hương vị cay nồng thơm phức, nghe thôi đã khiến người ta ch** n**c miếng.

Chẳng bao lâu sau, Tạ Tri Ý bước ra khỏi bếp. Lần này, mẹ Tạ chủ động bước tới.

Tạ Tri Ý cầm hộp giữ nhiệt, vẻ mặt nghi hoặc: "Mẹ làm gì vậy?"

Mẹ Tạ lộ ra vẻ lúng túng. Ba Tạ không nhịn được nữa, buông lời mỉa mai: "Cũng không biết con gái nhà ai, nấu xong lại mang đi cho người ngoài ăn, chẳng có chút lòng biết ơn nào với gia đình."

Tạ Vi Lan vội vàng nói: "Ba đừng nói vậy, chỉ là chị không thích ứng được..."

"Chưa quen cái gì nữa?! Về đây đã ba năm rồi, gia đình đã cố gắng bù đắp, nhưng vẫn không thể nuôi dạy được!"

Tạ Tri Ý nhướng mày, chẳng chút bận tâm. Trong ba năm trước khi mới xuyên qua, cô đã cố gắng hòa nhập với gia đình này, nhưng kết quả là gì?

Cô đã sớm không còn quan tâm nữa. Sớm muộn gì cô cũng sẽ rời khỏi nhà họ Tạ, vì vậy cô không còn bận tâm đến những lời nói này nữa.

Nhưng nhìn xem, khi con thỏ ngốc nghếch ngừng việc nịnh bợ, mọi nỗ lực trước đó đều bị xóa sạch.

Tạ Tri Ý xoay người rời khỏi nhà họ Tạ. Cô biết, nhà Tạ sẽ phá sản, sớm muộn gì cô cũng sẽ chuyển đi khỏi đây.

Ba Tạ bực bội chửi thêm vài câu, nhưng không ai đáp lại. Chỉ còn lại mùi hương nhè nhẹ của món ăn Tứ Xuyên đang dần tan biến trong không khí.

Tạ Vi Lan vội vàng an ủi: "Ba đừng giận, ba còn có con mà."

Nhìn Tạ Vi Lan, sắc mặt của ba mẹ Tạ cũng dịu lại — đây mới là đứa con gái ngoan khiến họ tự hào, là tiểu thư mà họ đã nuôi dưỡng suốt hai mươi năm, chứ không phải một cô gái hoang dã chỉ biết nấu ăn.

"Chị gái của con cũng tham gia cuộc thi piano phải không?" Ba Tạ nói: "Lan Lan, hãy cố gắng thi thật tốt để nó cảm nhận được sự chênh lệch từ đó mới biết rằng những gì gia đình cung cấp mới là tốt nhất."

Tạ Vi Lan gật đầu ngọt ngào: "Ba yên tâm đi, con sẽ cố gắng hết sức."

Ả đã nóng lòng muốn cho tất cả mọi người thấy tài năng của mình!Tạ Tri Ý mang hộp thức ăn đến nhà họ Trì, lần này Trì Hướng Dương đã đứng đợi ở đầu đường từ sớm.

Kết nối Bluetooth tự động, Tạ Tri Ý cảm thấy rất hài lòng khi nhìn thấy cậu.

Bây giờ thi thoảng cô lại đến "cọ" Trì Lâm và Trì Hướng Dương, cộng thêm việc Thượng Quan Sâm mỗi tối đều giúp cô tăng điểm hóa ác. Trong tình huống lý tưởng nhất, cô có thể tăng tới 1000 điểm một ngày!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!