Ngày hôm đó, tại buổi quảng bá cho cuộc thi piano Kimberleyton, không khí không quá sôi nổi. Nhiều người đến vì danh tiếng của Thượng Quan Sâm, nhưng lại giữ im lặng trong đám đông. Không ít nữ sinh thì thầm với nhau:
"Đàn anh Thượng Quan sao thế này..."
"Chưa bao giờ thấy anh ấy như vậy cả."
"Có phải là do áp lực quá lớn không...?"
Tạ Tri Ý cũng đứng trong đám đông. Cô đến để kiểm tra thành quả, tiện thể lấy thêm thông tin về cuộc thi. Nhìn Thượng Quan Sâm đứng ở trung tâm quảng trường với nụ cười ngày càng gượng gạo, cô cười thầm.
Trong nguyên tác, dường như Thượng Quan Sâm chỉ rơi nước mắt sau khi cô chết, lời thoại vẫn là kiểu "Cả đời này, tôi chỉ vì một mình em". Vì tác giả là "mẹ ruột" của nam chính nên hầu như Thượng Quan Sâm không bao giờ cảm thấy buồn bã, trong lòng anh ta chỉ có sự tự tin tràn trề.
Cho nên, kỹ năng "trầm cảm" thật sự rất phù hợp với Thượng Quan Sâm. Tạ Tri Ý quyết định để cho anh ta sử dụng lâu dài và sẽ chủ động dạy anh ta cách trở nên yếu đuối hơn!
Lúc này, Thượng Quan Sâm "yếu đuối" đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh trên trán. Lần đầu tiên trong đời anh ấy nhận được những ánh nhìn không phải là ngưỡng mộ mà là do dự và nghi ngờ.
Hơn nữa, anh ta nhìn thấy Tạ Tri Ý trong đám đông và trong lòng chợt cảm thấy đau nhói.
Không được. Anh ta không thể để một người phụ nữ như Tạ Tri Ý ảnh hưởng đến mình!
Tạ Vi Lan đứng bên cạnh Thượng Quan Sâm, trong lòng lo lắng. Kể từ tối qua khi Thượng Quan Sâm bỏ qua tin nhắn đầy ẩn ý ả đã cảm thấy bất an.
Ban tổ chức giới thiệu Tạ Vi Lan và Thượng Quan Sâm là đại diện để quảng bá cho giải thưởng của cuộc thi piano. Dù sao Kimberleyton cũng là trường quý tộc, có nguồn tài chính dồi dào, vì vậy giải thưởng cho người chiến thắng cũng rất hậu hĩnh. Và người chiến thắng cuộc thi piano sẽ trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, đồng thời sẽ trở thành người phát ngôn cho nhiều hoạt động của trường.
Thượng Quan Sâm giải thích từng điều lệ theo yêu cầu của ban tổ chức.
Đám đông vẫn thì thầm:
"Không hiểu sao hôm nay mình không cảm nhận được khí chất quyến rũ trên người đàn anh Thượng Quan."
"…Tớ cũng vậy."
"Nhìn kìa, nhìn kìa, đó không phải là Trì Lâm sao!"
"Aaaaaa – đột nhiên tớ hối hận vì đã bỏ phiếu cho đàn anh Thượng Quan làm gương mặt đại diện của trường rồi!!"
Trì Lâm và Trì Hướng Dương cùng nhau đi ngang qua quảng trường, thấy được đám người đang tụ tập.
Trì Hướng Dương rất thích náo nhiệt, cậu vươn cổ nhìn về phía xa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy người đẹp nhất trong đám đông – "Này, kia không phải là chị Ý sao!"
Trì Lâm lập tức chuyển ánh mắt sang.
Trì Hướng Dương gãi đầu: "Hình như chị ấy đang cười với Thượng Quan Sâm?"
Trì Lâm nhíu mày.
Anh nhìn theo ánh mắt Tạ Tri Ý, thấy Thượng Quan Sâm hôm nay trông thật thảm hại, cứ như một con ếch buồn bã.
Trì Lâm tức đến nỗi không biết nên đánh ai. Thế mà cô vẫn còn thích anh ta à?? Nấu cơm cho anh ta, tặng bánh quy cho anh ta, trong lòng vẫn chỉ có Thượng Quan Sâm sao?
Trì Lâm quay mặt đi. Đột nhiên anh nhận ra mình không cần phải làm vậy. Dù anh đưa Tạ Tri Ý về thế giới này, trong lòng cảm thấy phải có trách nhiệm với cô, nhưng cũng không nên vì cô mà sinh ra nhiều cảm xúc rác rưởi như vậy.
Trong mắt anh Thượng Quan Sâm chẳng là gì cả.
"Đi thôi." Trì Lâm lạnh mặt nói.
"Ồ…" Trì Hướng Dương theo sau: "Anh không học tiết còn lại à?"
Trì Lâm không : "Không đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!